Edit: Jenn.
Nghe được Bộ Thiếu Văn chèn ép Lâm Phục, Minh Minh đặt đôi chân mà Bộ Thiếu văn đang đặt trên vai, nhu mị vươn tay về phía anh.
Bộ Thiếu Văn nắm lấy đôi tay của Minh Minh đem cô kéo vào lòng ngực, Minh Minh kề sát lòng ngực ấm áp, liếʍ láp những đường gân rậm rạp trên cổ anh, eo vặn vẹo chủ động ngồi xuống, dùng tiểu huyệt ẩm ướt xoay tròn vuốt ve côn ŧᏂịŧ nóng hổi của anh.
Thanh sắt khiến lỗ nhỏ ngứa ngáy, chỗ mẫn cảm lần lượt bị cọ xát, da thịt cùng xương cốt giống như bị vô số chiếc lông chim bứt ra, cảm giác không nói nên lời vừa thoải mái cũng vừa khó nhịn. Ở sâu trong động hoa, nhân tâm lại bị tác động chí mạng mềm nhũn ra, kɧoáı ©ảʍ mãn nguyện tràn ngập thể xác và tinh thần, không khỏi yêu kiều rêи ɾỉ.
Trong quá khứ, hiện tại và tương lai, anh đều chỉ có cô.
Đây là lời âu yếm tốt nhất.
Người ta nói, đàn ông khi hứa với phụ nữ phần lớn là thật lòng, nhưng sau này lại không thực hiện được.
Tương lai anh có làm hay không cô không biết, nhưng hiện tại anh đã làm được.
Như vậy hiện tại anh đáng để cô thích.
Bộ Thiếu Văn cúi đầu nhìn cô, anh hoà với tiết tấu của cô thẳng lưng, dùng sức đút no cái miệng nhỏ ở dưới.
Trong mắt cô tràn đầy vui sướиɠ và dịu dàng đã làm tan đi nỗi buồn và sự đau buồn bị kìm nén của anh.
Anh sẽ làm việc chăm chỉ, chịu đựng và phát triển thành một người đàn ông hấp dẫn hơn, để cô có thể luôn và luôn nhìn anh ấy như thế này.
Lâm Phục nhìn mà tức giận muốn nứt ra.
Đúng vậy, anh đã có rất nhiều phụ nữ, nhưng sau khi chạm vào cô, anh chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nếu tên gia hoả này nguyện treo cổ trên cây của cô, thì anh có thể vì cô nhường cả khu rừng!
Anh thua chỗ nào?
Đè sự tức giận xuống, Lâm Phục đi ra phía sau Minh Minh, bàn tay mang theo vết chai mỏng quấn lấy chiếc cổ ngọc mảnh mai của cô, cúi đầu cắn vào vai sau của cô.
“A a!”
Cùng lúc đó, Lâm Phục phảng phất dùng bàn tay ma lực nhẹ vỗ về bên hông mẫn cảm của cô, khiến cô đang trên bờ vực cực khoái hét lên và lao tới đỉnh điểm của kɧoáı ©ảʍ dưới sự chồng chất của cơn đau và tê dại, run rẩy làm mềm cơ thể.
“Lâm Phục, từ từ…” Minh Minh thở dốc nói.
“Không đợi được nữa, sắp nổ tung rồi.” Lâm Phục cọ xát hạ bộ sưng tấy ở kẽ mông cô, Minh Minh sợ đến mức siết chặt cơ mông, làm Bộ Thiếu Văn hừ lên một tiếng, thân cây dày đặc cắm sâu vào
Cô biết Lâm Phục là người không biết xấu hổ ở trên giường, nếu không thuận theo anh thì mông cô hôm nay khó bảo toàn, Minh Minh đành phải thở hổn hển mấy hơi, đứng dậy đưa lưng về phía Bộ Thiếu Văn phân thân đứng thẳng, sau đó cô đỡ côn ŧᏂịŧ anh vào lại tao huyệt một khắc cũng không chừa.
Hạ thể hơi căng ra, xâm nhập, lấp đầy, các cơ quan sinh dục giao nhau, cứng mềm, dày đặc hấp dẫn lẫn nhau, phản ứng dữ dội, thân thể bị kɧoáı ©ảʍ bồng bột bao phủ, linh hồn lại vô cùng nhẹ nhàng sung sướиɠ, đây chính nguyên nhân người ta trầm luân trong tình ái.
Hờn dỗi nhìn Lâm Phục trước mặt, Minh Minh đỡ lấy eo anh đem côn ŧᏂịŧ của anh thâm nhập thật sâu vào cổ họng. Tư thế hiện tại so với trước đây sâu hơn nhiều, hút chặt vô cùng, khiến cho Lâm Phục hít một hơi lạnh các giác quan như tạm dừng, không rảnh để ghen ghét.
Bộ Thiếu Văn liếc mắt một cái, rồi quỳ xuống cắm hoa huyệt, để Minh Minh ngồi nửa trên đùi vạm vỡ của mình, anh bóp lấy mông của cô rồi thao như một cái máy đóng cọc.
Bộ Thiếu Văn mới bắn một lần liền không cho Lâm Phục có cơ hội cười nhạo, càng làm càng lưu loát kéo dài lại cường hãn. Côn ŧᏂịŧ đỏ thẫm được bao bọc trong chiếc bαo ©αo sυ ướt đẫm da^ʍ thuỷ, tiểu huyệt phấn nộn nhỏ hẹp tuỳ ý để cho cậy gậy lớn ra vào, thao đến miệng Minh Minh kêu rên, vừa dễ thương lại vừa đáng yêu.
Không thể trút được hưng phấn quá tải trong cơ thể, Minh Minh chỉ có thể càng ra sức nuốt côn ŧᏂịŧ trong miệng, đầu lưỡi cố hết sức vòng quanh đầu khấc vuốt ve, đồng thời chịu lực ngạo mạn của hai người trước sau, bị cai trị bởi kɧoáı ©ảʍ trỗi dậy thật đáng sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đỏ bừng, vô lực thích thú, cái miệng nhỏ nhắn không thể khép lại vì cây gậy khổng lồ, dịch thể trong suốt tràn ra khóe miệng, gợi cảm quyến rũ làm người ta điên cuồng!
Lâm Phục chịu đựng đến nổi gân xanh trên trán, bắp thịt trên cánh tay nhô ra, trái tim tàn nhẫn, ôm đầu nhỏ của cô đâm sâu mấy chục lần mới bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Khụ khụ, ân, a, a a… Thiếu Văn…” Minh Minh không kịp nuốt xuống đã bị nam nhân phía sau đẩy xuống giường, tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng.
Lâm Phục rút khăn giấy để cô nhổ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c còn sót lại trong miệng, cẩn thận lau khóe miệng rồi hôn lên môi cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Bộ Thiếu văn ôm chặt lấy vòng eo đang dần yếu ớt của Minh Minh, vòng eo thon thả trong lòng bàn tay tựa như muốn phục vụ tựa như muốn vùng vẫy, hai lỗ nhỏ trên mông phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ vui vẻ dưới sự thao túng mãnh liệt của anh, sau một hồi co giật, mẫn cảm đến kỳ cục, làm anh càng muốn hung hăng xâm phạm cô, chiếm hữu cô, đem bốn năm uổng phí đó bù đắp cho cô, bù lại số lần mà những người đàn ông khác đã thao cô!
“Ngô ân ——” thân thể kɧoáı ©ảʍ quá mức thường xuyên, kịch liệt, da^ʍ huyệt bị thọc rút huyệt thịt nóng bỏng, niêm mạc gần như bị nấu chín, bộ phận mẫn cảm được ủi phẳng phiu thoải mái đâm sâu vào, nam nhân đâm rút nông sâu làm tầng tầng lớp lớp da^ʍ mị vui sướиɠ, như bị điện giật hết lần này đến lần khác.
Nam nhân chạy nước rút để phóng thích làm cô thét chói tai không thôi, hoa huyệt mấp máy kịch liệt co rút, cô bò về phía trước tránh né, lại bị nam nhân ôm lại đâm sâu, cơ hô muốn đảo ngược hoa tâm cô!
Chờ Bộ Thiếu Văn gắt gao đè lưng cô bắn tinh lần hai, Minh Minh rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, linh hồn phập phồng….
Nhưng không chờ nhịp tim cô chậm lại, cô bị Lâm Phục kéo từ dưới thân của Bộ Thiếu Văn ra, kéo hai chân cô đối diện với anh, còn anh thì đứng dưới giường.
"Phía trước? Hay phía sau?" Lâm Phục ấn cao ngọn giáo đi lang thang giữa hai hoa huyệt của cô, "Hậu huyệt của em chưa có ai đυ.ng vào sao? Vậy thì là phía sau."