Edit: Jenn.
Mệt muốn chết.
Minh Minh ngồi ở một bên nhìn Diệp Lăng mỉm cười. Diệp Lăng là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, lần đầu tiên đi dã ngoại chụp hình, cô sống chết không xuống xe, cô nói nhìn bùn đất là không thể chịu được, hiện tại đóng phim thấy vũng bùn đừng nói lăn lộn đạp diễn nói nằm cũng liền nằm.
Để có thể đứng dưới máy ảnh, được mọi người yêu thích, từ một thiếu nữ tuỳ hứng lột xác, chỉ có vài năm , cứng cỏi, nhẫn nại, độc lập, một đoạn thời gian không thấy thì sẽ liền biến hoá —— càng thêm nhiệt tình yêu thương sự nghiệp của cô , nhiệt tình yêu thương sinh hoạt, quý trọng người cô yêu thương, xung quanh là “thời gian” rạng rỡ luôn đồng hành, đồng hành và uốn nắn tâm hồn cô.
Thật tốt.
Ngược lại, cô ấy dường như bị thời gian lãng quên, hoặc cô ấy đã quên mất thời gian.
Còn cô không có định hướng, không có phương hướng, không có kỳ vọng trong cuộc sống.
Cô cũng không có cảm thấy có cái gì không tốt, không phải ai cũng khao khát những vì sao và biển cả. Họ phải sống ly kỳ, thăng trầm và đam mê. Cô giống như một con ngao, nằm trên cạn và lọc thức ăn một cách thụ động, mỉm cười với nắng, trăng, gió và mưa, và cũng đã sống Khá hạnh phúc.
Cho đến---Anh trai muốn giao cô cho người khác.
Anh trai tin tưởng cô, hiểu biết cô, sủng cô, yêu quý cô, sau đó, rồi lại để cô nâng người mình thật sự yêu như bệ đỡ?
Vậy chính xác thì cô là gì?
Những cảm xúc hỗn độn bùng cháy từ tận đáy lòng làm say sưa tâm trí cô, nhưng cũng khiến cô thấy rõ tính xấu trong tính tình lãnh đạm của mình!
Cô tức giận.
Cô ghen ghét!
“Minh Minh! Cậu dậy chưa?” Trên sô pha Diệp Lăng duỗi người ngáp một cái, sau khi vươn vai, đôi mắt linh động long lanh phát quang, phóng người ôm Minh Minh chặt như rắn nước “Mau! Thành thật đi! Cậu cùng ông chủ Yến là như thế nào? Ông chủ Yến gọi điện xin đạo diễn cho tớ nghỉ, xe trực tiếp chạy đến khách sạn, tớ còn tưởng ông chủ coi trọng tớ, muốn tìm tớ!”
“Diệp mỹ nữ….Lau nước miếng, rồi nghĩ đến Ngô Ngôn của cậu đi!”
“Hứ! anh ta suốt ngày chụp hình cho mỹ nữ, tớ không thể tuỳ tiện ăn vụng một chút sao?”
“A…” Minh Minh lắc đầu “Từ từ nào, ngực cậu lớn quá, ép tớ tới hoảng.”
“Ai u! Chê tớ? Ép chết cậu!” Diệp Lăng dùng vυ' lớn áp lên mặt Minh Minh, Minh Minh bên trốn bên chắn, cười đến không kềm chế được.
Cười đùa một trận, Diệp Lăng thấy Minh Minh tựa hồ không có gì dị thường, liền mở miệng nhẹ giọng hỏi “Có chuyện gì sao? Thiếu Văn? Hay là…. Nhà cậu?”
Diệp Lăng thực thấp thỏm, sợ hãi lỡ chạm vào miệng vết thương của Minh Minh, càng sợ hãi Minh Minh cái gì đều không nói, một mình đối mặt với vết thương.
Minh Minh chưa bao giờ ở trước mặt cô lộ ta vẻ mặt thương tâm khổ sở, thậm chí thời điểm phiền não cung rất ít! Làm chuyện gì cung thành thạo, đối mặt với chuyện gì cũng không hơn thua, nhưng làm thế nào một người có thể hoàn toàn không còn cảm xúc tiêu cực? Không đau khổ thất tình? Bị bạn trai cũ nhục mạ không tức giận?
Cô là bạn tốt nhất của Minh Minh, nhưng có nhiều thời điểm, cô cảm thấy mình và Minh Minh cách nhau rất xa…
“…”
Minh Minh nhìn chăm chú vào Diệp Lăng, chậm rãi nhíu lông mi.
“Yến Sơ Phi nói với cậu như thế nào?”
“Anh ta chưa nói gì, chỉ nói tâm tình cậu không tốt, kêu tớ đến xem cậu.”
Minh Minh nhoẻn miệng cười, nhích lại gần Lăng Diệp “Làm cậu lo lắng rồi, cảm ơn.”
“Nói cái gì! Mỗi lúc tớ khổ sở đều là cậu an ủi tớ, thật vất vả mới có cơ hội an ủi cậu, cậu còn cảm ơn!” Diệp Lăng méo miệng.
“Muốn cảm ơn, cảm ơn, nếu lần sau có yêu cầu liền tìm cậu làm phiền.”
Diệp Linh mũi chua xót, cô cúi đầu lau nước mắt.
“Diệp Lăng?”
“Tớ không có việc gì, tớ cao hứng. Lão nương rốt cuộc cũng chớ đến ngày nữ nhân vô địch như kim cương ỷ lại! Mau nói! Có cái gì bi thương thống khổ hoang mang, liều chết đều phải cho tớ giải quyết!”
Minh Minh bị Diệp Lăng biểu hiện “Thống hận” khoa trương mỉm cười, nghĩ nghĩ, trong lòng có chút thoải mái, tinh thần cũng thoải mái đi nhiều: “Anh trai tớ, Minh Chấn, cậu có ấn tượng không?”
Bình thường cô cũng không chủ động nhắc đến người nhà. Bốn năm đại học, Diệp Lăng và Ngô Ngôn cũng rất kì quái cái gì cũng không giống cô đều không thấy cha mẹ gọi điện hỏi thăm, anh chị cũng ít liên lạc, cô ấy chỉ đơn giản giải thích, chưa từng đem anh trai và A Huyên giới thiệu cho bọn họ. Thậm chí Bộ Thiếu Văn cũng chưa chân chính gặp hai “Người nhà” này.
Cô vô thức khép mình lại, che giấu sự hiện diện của họ trong lớp vỏ của mình như một viên ngọc trai cô vô tình nhặt được, không để ý đến người khác. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lòng tham sẽ phát triển một cách bừa bãi trong một không gian nhỏ.
Sau khi nói một cách bình tĩnh, Minh Minh càng cảm thấy nhẹ nhàng. Kỳ thật ở nhiều thời điểm, mọi người cũng không phải yêu cầu người khác tới hỗ trợ giải quyết vấn đề, mà là yêu cầu một người nghe, ở trong lòng tự sắp xếp sửa sang lại suy nghĩ, thấy rõ nội tâm.
“Cậu nói anh trai cậu hy vọng người anh ấy thích và cậu ở bên nhau, cho nên tâm tình cậu không tốt?”
“Ân, bất quá hiện tại đã không có việc gì.”
“Không phải, tớ không hiểu được. cậu tức giận vì anh trai không đủ dũng cảm, bắt cậu làm lá chắn? Chính cậu lúc nãy nói, cậu có thể hiểu được sự sự rút lui và kiềm chế của anh ấy. Nghĩ theo cách khác, nếu một ngày nào đó mình không thể cùng Ngô Ngôn không thể bên nhau, vậy tớ nhất định hy vọng Ngô Ngôn ở bên cạnh cậu! Bởi vì cậu là người tớ tín nhiệm nhất!”
Minh Minh bất đắc dĩ mà cười cười.
“Nếu Ngô Ngôn có điểm đến mới, cậu sẽ còn xuất hiện trước mắt cậu ta sao?”
“Tớ” Diệp Lăng có chút mờ mịt, cô không nghĩ đến vấn đề này “Tớ không biết…”
“Nếu cậu trốn tránh Ngô Ngôn, vậy tớ phải làm sau bây giờ? Cậu đánh mất người cậu yêu, có khiến tớ đánh mất một người bạn không?”
Diệp Lăng minh bạch, “Thực xin lỗi…”
Minh Minh tức giận, vì hành động của anh như là từ bỏ yêu đương, cũng rời bỏ Minh Minh.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Minh Minh nhún vai “Tớ không biết, hôm qua tức giận xong, dù sao tớ cũng không cùng Lý Ân Nặc ở bên nhau.”
Diệp Lăng nghĩ nghĩ “Cũng đúng! Cậu cùng ông chủ Yến đang ở bên nhau, anh cậu cũng sẽ không cưỡng cầu nữa. Cho nên…Tớ cũng không giúp đỡ được gì?”
Diệp Lăng chu miệng lên, bất mãn mà trừng mắt Minh Minh "Mau giả bộ buồn đi, để tớ an ủi cậu!"
“Không cần! Cười chưa tới mười năm, tớ đâu phải thiếu nữ mười bốn tuổi nữa đâu?”
"Oa! Sếp Yến đắc tội ! Hehehehe…… ”
Yến Sơ Phi đang ngồi một mình trong quán cà phê trên không của khách sạn thì nhận được cuộc gọi từ Minh Minh, nói muốn ăn tối cùng Diệp Lăng, anh có chút ngoài ý muốn, trên bàn cơm khuôn mặt tuấn mĩ cười nhạt.
“Kia, chính thức giới thiệu một chút, bạn tốt của em Diệp Lăng. Bạn trai tớ Yến Sơ Phi.”
Yến Sơ Phi che đôi bàn tay yếu ớt và không xương của mình chụp cận cảnh, lên tài khoản 5 năm không dùng, lưu luyến ảnh chụp, đánh hai chữ: “Rốt cuộc” Sau đó đẩy đến trước mặt Minh Minh.
“Ách…” Không cần chơi đến lớn như vậy đi! Minh Minh liếʍ liếʍ môi. Chuyển mắt nhìn biểu tình nam nhân bên cạnh “Hết thảy tuỳ em”, cô “bật” lên và nhấn nút gửi.
Mười phút sau, một máy chủ của nền tảng xã hội đã gặp sự cố.
Câu chuyện nhỏ:
Hàn Duật: Tôi là cỏ!
Lâm Phục: Tôi dựa vào nó!
Bộ Thiếu Văn: Tôi—
Minh Huyên: Tôi bình tĩnh và ổn định ~~ Học hỏi từ anh trai tôi! Anh ơi ... này này! anh trai! Bạn đang làm gì với một con dao! ! ! !