Chân Hương Thật Lục

Chương 36

Edit: Jenn

Minh Minh yên lặng quan sát mọi người, đánh giá vẫn có người chưa hiểu ý nghĩa của trò chơi.

Nửa đầu trò chơi dùng trẻ con để khảo sát mức độ nhẫn nhịn của mọi người đối với người yêu, bởi vì khi yêu nhau bất luận là nam hay là nữ đều cư xử như trẻ con, dễ xúc động, ỷ lại, tuỳ hứng…Được bao nhiêu điểm không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn họ dùng phương thức gì để xử lí cảm xúc.

Hầu hết mọi người, bao gồm cả người mẫu Trương Ngọc, kể chuyện , đút cơm, chơi đồ chơi với bọn trẻ, bọn trẻ nháo nhào thì đứng lên bình tĩnh một chút. Diễn viên hài Tôn Trung về cơ bản là không hạn chót mà nhân nhượng thoả hiệp với đám trẻ.

Tiểu thịt tươi Lục Cận Dao sẽ chọn lọc tính cách để tránh những đứa trẻ đặc biệt lì lợm, diễn viên Lưu Triệu Vũ chân mày lúc nào cũng nhăn nhó nhưng hắn cùng bạn gái cũ chuyên viên trang điểm Ninh Lan giáo dục không phân trai gái, gặp được đứa trẻ vô cớ gây rối cũng rất kiên nhẫn.

Trần Bác Xa thì không nói gì, giống con cừu non lạc vào thế giới khủng long, Bộ Thiếu Văn…Không thích con nít những vẫn nỗ lực sắm vai là vị vua của những đứa trẻ, điều đó cho thấy tinh thần trách nhiệm của anh cao, không trốn tránh khó khăn, thậm chí sẵn sàng thay đổi bản thân. Lúc trước khi còn ở bên nhau, anh không thể ngồi yên mông anh như mọc gai không thể nào ngồi yên, nhưng để cùng cô đọc sách anh đã ngồi yên đếm xem cô đã đọc bao nhiêu chữ trong sách.

Trong số tất cả các khách nam thực sự thích trẻ em, chỉ có Lâm Phục. Anh ta như biến ra ma thuật để làm trẻ con vui vẻ, còn chú ý đến một bé gái đái trong quần nên không dám rời khỏi chỗ ngồi. Hầu hết những món quà nhỏ được gợi ý đều được trao cho những đứa trẻ nhút nhát và khoe khoang cho những đứa trẻ bắt nạt khiến chúng xấu hổ khi đoạt lấy.

Rất nhiều chi tiết nhỏ khiến cô bội phục, cũng có suy nghĩ khác về anh.

Khảo sát xong cá tính, ghép đôi chính là phân đoạn kiểm tra khái niệm lựa chọn bạn đời.

Giống như thị trường hôn nhân, những người đàn ông có trình độ cao được lựa chọn nhiều nhất, Bộ Văn Chi 138 điểm, La Tâm Mỹ 130 điểm, hai người ghép đôi thành công tổng tiền thưởng là 179400 đương nhiên tất cả tiền thưởng dùng để từ thiện.

Lưu Triệu vũ cùng Ninh Lan người được 20 điểm, người còn lại được 50 điểm tổng cộng được một vạn.

Tuy rằng Lưu Triệu Vũ kéo Ninh Lan bỏ cuộc, nhưng nghe kết quả chỉ có một vạn, Lưu Triệu Vũ sắc mặt thật không tốt, thái độ đối với Ninh Lan đều lạnh nhạt.

Rất nhiều nam nhân giống như anh, nói không yêu nhưng sẽ vì bạn mà bốc đồng, nói yêu thì gặp chuyện suy sụp liền đem thịnh nộ rải lên người bạn. Loại này sẽ rất nhanh kết hôn, ly hôn cũng nhanh.

Bộ Văn chi dứt khoát chọn “môn đăng hộ đối” La Tâm Mỹ, những người khác liền đều nhìn chằm chằm Lâm Phục, chuyện này giống như dự thảo của triều đình, hoàng đế tuyển tú nữ xong rồi mới đến phiên hoàng tử, gia nhân đều chờ được trúng tuyển, không ai quan tâm nếu bạn trúng tuyển.

Lâm Phúc tuần tra quá mức về điểm thật của Kiều Hàn Thu, hắn tính toán là 128 điểm, nhưng thật ra là 104 điểm kém hơn nhiều so với dự tính.

Người được số điểm lớn nhất sẽ được nhân đôi tiền thưởng, anh đang có 144 điểm và chắc chắn anh sẽ lựa chọn đầu tiên nhưng…

Lâm Phục cuối cùng vẫn là lựa chọn Kiều Hàn Thu tiền thưởng là 149760, Kiều Hàn Thu mặt vẻ mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt của Lâm Phục đều ôn nhu hơn rất nhiều.

Sau đó Tôn Trung chọn Trương Ngọc, Trương Ngọc không đồng ý cũng không cự tuyệt, tỏ vẻ hai bên có thể sửa đổi chủ ý, Tôn Trung có chút xấu hổ.

Mọi người suy đoán rất nhiều nhưng phân nữa là về Trần Bác Xa… Cảm thấy không thoải mái, cố tình uống nước nhưng lại thành uống no nước.

Thời gian mới đây đã kết thúc, Trần Bác Xa rốt cục cũng động, Tôn Trung có chút hối hận, nhưng vì đã hết thời gian nên không kịp sửa mà Lục Cận Dao nhất quyết nhìn về hướng Minh Minh.

Thời gian ghép đôi đã hết.

Ngoài dự đoán, Trần bác Xa lại chọn người có điểm thấp nhất Kiều Khanh Khách, sau đó bị cô cự tuyệt, hai người tiền thưởng bằng 0.

Tôn Trung được 128 điểm cùng với Trương Ngọc 110 điểm, tổng tiền thưởng 140800.

Nhìn Tôn Trung chọn đại, Lục Cận Dao kinh ngạc một chút, nhìn Minh Minh cười nhẹ, Lục Cận Dao đang có chút ngượng ngùng, lại bỗng nhiên nghe được đạo diễn thì thầm:

“Nếu Lục Cận Dao ghép đôi với Minh Minh, Lục Cận Dao có 125 điểm, Minh Minh có 144 điểm, tiền thưởng tận mười tám vạn. Liền đứng nhất, còn được thưởng 36 vạn! Chúc mừng bọn họ! Phải cảm tạ chúng ta tài trợ váy cưới…”

“Chúng tôi hạng nhất?” Lục Cận Dao há hốc mồm.

“Ân.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì anh 125 điểm, tôi 144 điểm.”

“Cô 144? Cô 144! Cô quá lợi hại!” Lục Cận Dao một phen bế Minh Minh bên cạnh xoay hai vòng.

“Chúng ta hạng nhất!”

Bộ Thiếu Văn: “…”

Lâm Phục: “…”

Sự việc xảy ra đột ngột, Minh Minh không thể né tránh, chỉ có thể đè lại mặt nạ để đỡ chóng mặt.

Tiểu thịt tươi này tính hiếu thắng cũng quá là mạnh mẽ…

“Không có khả năng! Cô ta sao có thể cao như vậy! Nhất định là các người tính sai rồi! Cô ta chắc chắn gian lận! Các người giúp cô ta gian lận!” Kiều Khanh Khách hô to.

Đầu cô đang choáng váng còn nghe tiếng rống to thì có chút phiền, Minh Minh gõ gõ trên mặt nạ: “Điểm tôi cao là do tôi có đầu óc, tôi không có bệnh công chúa, hơn nữa cũng không ăn uống nên không tốn điểm”

Tổ đạo diễn biết thế nào mọi người cũng sẽ có nghi vấn, vì vậy liền phát lại chương trình lúc ban ngày.

Mọi người phát hiện trước hai giờ không ai tới gần Minh Minh, Minh Minh cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn thu thập các đạo cụ, nhờ hành động đó mà đã hấp dẫn bọn trẻ chú ý. Một điểm rất quan trọng nữa là cô ấy đạt được điểm vô cùng chuẩn, điểm số tăng lên nhanh chóng, phần sau bọn họ bị bọn nhỏ tra tấn đến độ đã quên nhiệm vụ, miễn là bọn trẻ đừng khóc nháo là được.

Cho nên Minh Minh đã đuổi kịp và vượt xa. Hơn nữa, những người có điểm cao đã bí mật xả hơi bằng cách thay nước và thức ăn, nhưng Minh Minh không hề đổi một lần.

Nữ nhân này…Hiểu rõ nguyên tắc, mục tiêu rõ ràng, chịu đựng, kiên nhẫn.

Cuối cùng, khi các vị khách ngồi quây quần và chia sẻ cảm xúc, nhiều người đã dành những lời khen ngợi cho cô.

“Mọi người nghĩ nhiều quá, tôi không hành động bởi vì tôi thích vị trí đặc biệt mát mẻ”

Mọi người: “…”

Mặc kệ Minh Minh nói như thế nào, tất cả mọi người trong buổi ghi hình ngày hôm sau đều nhất trí chú ý đến Minh Minh.

Ngày thứ hai ghi hình cho tập thứ ba. Các cuộc phiêu lưu ngoài trời và luật chơi phức tạp hơn đến nổi các nghệ sĩ già đời đều có chút ngốc, Trương Ngọc phát hiện Minh Minh mất tích liền bắt đầu đi tìm cô, quả nhiên bọn họ đi theo phát hiện không ít đạo cụ.

Minh Minh vừa thấy cục diện này, chủ động đi vào mê cung, dẫn những người phía sau đi xuống mương nhưng cô lặng lẽ quay trở lại. Lần này sự tranh giành tiền thưởng có chút khác biệt, không thể trách cô không lưu tình.

Tại ngã tư đường chỉa ra sáu nhánh, Minh Minh đến nơi có chiếc ván đơn, Minh Minh thấy cây cầu ván đơn này có yêu cầu khách mời nam cõng khách mời nữ trên lưng.

Minh Minh nhìn trong tay là tấm thẻ vàng tượng trưng cho cầu ván đơn, trong lòng có dự cảm xấu.

Quả nhiên… Năm phút sau, Bộ Thiếu Văn cầm tấm thẻ màu vàng đi tới.

Ngay khi nhìn thấy cô, Bộ Thiếu Văn liền quay đầu đi, Minh Minh cũng không gọi anh, không bao lâu, Bộ Thiếu Văn sắc mắt đen thui trở lại nhiệm vụ, anh ngồi xổm xuống quay về phía cô.

Minh Minh không hề bối rối, không có nửa điểm ngượng ngùng miễn cưỡng leo lên lưng anh.

“Tôi thật muốn ném cô xuống” Cô mới leo lên, Bộ Thiếu Văn liền oán hận nói.

Cây cây là ván gỗ lớn chỉ cách con suối 30 cm, ngã xuống cũng chỉ ướt chân mà thôi, nhưng ván gỗ không hoàn toàn cố định, lỏng lẻo trơn trượt, đong đưa qua lại, Bộ Thiếu Văn điều khiển trọng tâm, đi lại rất gian nan.

Nhϊếp ảnh gia không lên cầu mà đi ngang qua suối.

“Cô đừng cử động!”

“… Tôi không cử động.”

Giọng Minh Minh rất nhẹ nhàng, nhưng mũi Bộ Thiếu Văn chua chát.

Anh hận cô! Nhưng anh càng hận bản thân mình! Hận bản thân vì quá rẻ! Hận chính mình chỉ gần cô một chút liền không khống chế được thân thể!

Nơi cô chạm vào nóng đến mức gần như tan chảy, tâm trí như một mảng hỗn độn, vô số quá khứ dâʍ đãиɠ hiện lên, dưới thân bị du͙© vọиɠ trói buộc điên cuồng gào thét muốn cô!

Anh không muốn ném cô xuống, nhưng anh muốn cùng cô ngã xuống, dùng suối làm giường, thao cô như cách cô châm lửa, làm đến suối cạn khô!

Bộ Thiếu Văn vô thức kẹp chân Minh Minh ngày càng chặt hơn.

“Đau… Nhẹ chút…”

Bộ Thiếu Văn bỗng nhiên chạy loạn xạ, nhảy sang bờ đối diện trước khi cả hai ngã xuống và sải bước về phía phòng thay đồ tạm thời cách đó không xa ngay khi anh vừa nới lỏng tay ra.

“Thiếu Văn ——”

Minh Minh đeo mặt nạ nhíu nhíu mày, vừa nãy cô thấy hai bên tai anh đều ửng hồng, anh…

Do dự một chút, cô ra hiệu cho nhϊếp ảnh gia nghỉ ngơi và đi đến phòng thay quần áo tạm thời.

“Thiếu Văn!”

“Cút!”

“Bộ Thiếu Văn!”

“Tôi bảo cô đi cô không nghe thấy sao?”

“Tôi có thể đi, sau đó anh để đũng quần dựng lên như cái liều trại như vậy mà làm nhiệm vụ sao?”

Ba giây sau, Bộ Thiếu Văn mở cửa phòng một tay đem Minh Minh vào.

Cởi mặt nạ của Minh Minh ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt khiến anh ngày đêm nhớ mong, cũng là gương mặt anh hận đến cực điểm.

Đại não còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hung hăng hôn cô. Dưới thân cứng rắn phồng lên đến gắt gao áp chặt vào bụng nhỏ cô.

Minh Minh không cưỡng lại nụ hôn của anh, nhưng đã ngăn anh lại khi anh cố gắng cởϊ qυầи của cô.

“Không cho? Không cho cô tiến vào làm gì? Cười nhạo tôi đối với cô vẫn còn phản ứng?”

“…”Lại lần nữa gần gũi với khuôn mặt Bộ Thiếu Văn, Minh Minh chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Đương nhiên là tôi sẽ phản ứng với cô” Nam nhân mặt lạnh lùng đem Minh Minh đè ở trên cửa, cách lớp quần áo va chạm mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo và mông cô: “cô dâʍ đãиɠ như vậy, cái miệng nhỏ ở dưới thặt chặt, nam nhân nào đút vào đều không thể quên được?”

“Cô nghĩ có thể cùng tôi nói chuyện khác sao?” Xương mu bị anh đâm sinh đau, nhưng nhìn bộ dáng nhẫn nại thống khố, cô có chút mềm lòng.

Tuy rằng cô đã buông, không nghĩ sẽ quản chuyện cẩu huyết trước lúc chia tay, nhưng trực tiếp thấy hắn thống khổ, cô thực sự — không tàn nhẫn như cô nghĩ.

Đây là chuyện tốt… Đi.

“Vậy cô muốn nói cho tôi nghe cái gì?” Anh đưa tay vào trong quần áo của cô, mở áσ ɭóŧ ra và chạm vào bầu ngực căng đầy mịn màng của cô, thứ mà anh đã nếm trải không biết bao nhiêu lần.

" Giữa chúng ta còn có thể nói gì nữa? "

Minh Minh hít sâu một hơi, quyết định hỏi một lần cuối cùng, “Lúc trước vì cái gì lại muốn chia tay?”

“Vì cái gì? Ha ha! Vì cái gì? Cô hỏi tôi vì cái gì!” Bộ Thiếu Văn rút ra tay, liên tục lui về phía sau, mặt đầy châm chọc cùng không thể tưởng tượng mặt Minh Minh như xem một vở kịch lớn!

Cô một hai bắt anh nói ra? Nói anh nhìn thấy tất cả? Trơ mắt ra mà nhìn?

Ai đó đã gửi đến anh một bức ảnh, anh không tin, chị anh mở video cho anh thấy Ngô Ngôn cùng cô ấy lên giường ở khách sạn, anh vẫn lựa chọn gặp mặt cô hỏi thẳng! Anh không màng đến việc vi phạm hợp đồng, từ đoàn phim đi đến bên cô nhưng đổi lại anh thấy những gì?

Cô qua đêm trong phòng trọ của Ngô Ngôn, cùng nam nhân khác ở chung một phòng, nguyên đêm không hề ra khỏi, để người đàn ông khác gọi cô là “bảo bối” và ôm hôn cô!

Thật đáng buồn, dù vậy, anh biết chỉ cần cô phủ nhận, chỉ cần cô nói không có, không sợ lời nói dối của cô có trăm ngàn chỗ hở, anh đều… Đều tin cô!

Cô đã đem tâm hắn đi rồi, hãy cho hắn giữ một chút tôn nghiêm đi!

Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi!

“Muốn biết, có thể a,” Bộ Thiếu Văn ngồi xuống kéo khóa quần xuống và chỉ xuống côn ŧᏂịŧ sưng to màu đỏ dữ tợn.

“Làm nó mềm xuống dưới tôi liền nói cho cô.”

Minh Minh nhìn Bộ Thiếu Văn một hồi lâu, “được, a.”

Cô vỗ về thân dưới Bộ Thiếu Văn nóng như lửa, anh rất giống như lúc trước thật mẫm cảm!

Cô chỉ cần cọ xát qυყ đầυ một chút sẽ làm anh phát ra âm thanh phát tình và tiếng thở dốc dễ nghe.

“Thoải mái sao?” Cô khẽ cắn vào lỗ tai ửng đỏ của anh.

“Thư ——” Bộ Thiếu Văn cắn răng nhưng dưới thân lại hướng tay cô mà đung đưa.

“Nhưng thoải mái thì sẽ ra chậm” Minh Minh dùng sức nắm chặt.

“A ——”

Cách vách phòng thay quần áo, Lâm Phục cũng cong eo phát ra một tiếng kêu rên.

Sự đồng cảm của đàn ông trong những vấn đề như vậy thực sự là điều phi lý nhưng có thể thông cảm được.

“Từ giờ trở đi, ba chữ Bộ Thiếu Văn này đối với tôi sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa, anh cùng tôi, về sau liền không phải cố nhân, chỉ là người lạ mà thôi!”

“Phanh!” Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Lâm Phục cầm lấy quần áo đã thay, trầm ngâm nhìn tấm vách mỏng.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: có rất nhiều em gái thích tôi, nhưng hy vọng chị sẽ chấp nhận tôi, tôi chỉ tiên đoán trước với các bạn! Tôi thích chị gái của tôi, nhưng tôi càng yêu ngực của chị, trước mắt chỉ có thể tưởng tượng tình thú với vυ' của chị! Cảm ơn các mỹ nữ đã quan tâm! Phía dưới, xin hỏi anh Phục góc tường có dễ nghe không?

Lâm Phục: Ha hả!

Minh Huyên: Anh có ý gì?

Bộ Thiếu Văn: Nào có ý gì!

Lâm Phục: anh tìm đường chết, tôi nhặt được của hời, rất có ý tứ.

Bộ Thiếu Văn: Lâm! Phục!

Lâm Phục: Người phụ nữ vừa kết thúc mối quan hệ thực sự không chấp nhận những người đàn ông khác quá nhanh, mà là một người phụ nữ bị bạn trai cũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, haha

...