Luyện Nô Ký

Chương 29 : Vô Cực Bang (H+)

Trong một căn phòng to lớn, giữa phòng có một cái bàn dài giống như bàn họp ,xung quanh ngôi rất nhiều người, có khoảng bốn mươi người, trong đó nam chiếm đa số ba mươi người ,còn lại đều là nữ, những người này khuôn mặt hiện lên vẻ sùng bái, ái mộ nhìn về phía đầu bàn nam tử.

Thiên Vô Cực thấy những người này vẻ mặt như vậy nhìn mình, khóe miệng cười nhẹ một tiếng, hôm nay hắn kêu Diễm Phượng tập hợp những người đã uống máu của hắn mà thức tỉnh năng lực đều tập hợp lại, những người này nhiều xa dự tính của hắn ,cứ nghĩ chỉ có khoảng mười người là cùng ,mà bây giờ tới tận bốn mươi người, mà làm hắn bất ngờ là trong đám mười nữ nhân người nào người nấy đều rất xinh đẹp, các nàng như là bầy hạc ngồi giữa đàn heo, rất là hấp dẫn ánh mắt hắn ,thầm nghĩ buổi họp lần này đúng là có niềm vui ngoài ý muốn, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ dâʍ đãиɠ, khóe miệng hắn mỉm cười tà tà nhìn các nàng.

Các nữ nhân bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng bắt đầu đỏ mặt ngại ngùng, tim các nàng đập nhanh như muốn nhảy lên cổ họng, trong đầu các nàng đều thầm nghĩ "không lẽ Ngài ấy nhìn trúng ta" càng nghĩ khuôn mặt càng đỏ lên, khóe miệng kìm không được nở nụ cười ngây ngô.

"chắc các ngươi đã biết ta là ai phải không"

Thiên Vô Cực mặt nghiêm túc lại, miệng không nhanh không chậm nói.

"Vâng"

Tất cả mọi người đồng thanh, sao có thể không biết được chứ, vì người trước mắt này đã thay đổi mình, từ một người không có tiếng tăm hay thực lực gì ,mà bây giờ bọn "hắn,nàng" cũng được coi là cao thủ một phương, trong lòng mọi người đã thề sẽ sống chết đi theo hắn, trung thành với hắn.

Thiên Vô Cực hài lòng gật đầu, nhìn trong mắt bọn hắn đều thấy sự cảm kích và trung thành, nhưng bọn hắn đâu biết, sự trung thành đó đều do máu của Thiên Vô Cực tạo ra, nếu người thường được tăng thực lực lên thì chỉ có cảm kích thôi, không chắc chắn sẽ tận tâm với hắn, nhưng những người này, bây giờ hắn kêu tất cả tự tử ,bọn hắn sẽ không do dự mà lập tức động thủ.

"Ta sẽ xây dựng một bang hội ở khu số 8 này ,lấy tên Vô Cực Bang, bây giờ tất cả các ngươi đều sẽ là một thành viên trong bang, mà ta đã cho các ngươi sức mạnh, các ngươi biết làm gì rồi chứ"

Thiên Vô Cực cười nhạt chậm rãi nói, tuy tiếng nói không lớn, nhưng giọng nói của hắn đều chui vào tai mọi người trong phòng.

Tất cả mọi người nghe thấy Thiên Vô Cực liền từ trên ghế nhanh chóng đứng dậy, đồng loạt quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt nghiêm túc lớn tiếng nói:

"Ngài yên tâm ,chúng ta sẽ đem Vô Cực Bang phát triển lớn mạnh, cho dù có trả bằng mệnh của mình, chúng ta cũng sẽ không làm Ngài thật vọng"

"Tốt lắm, nếu có thể đem bang hội lớn mạnh, ta cũng không bạc đãi các ngươi, tất cả đứng dậy đi"

Thiên Vô Cực cười lớn gật đầu, hắn dự định tạo một thế lực cho riêng mình, có những chuyện mình không cần phải ra tay, để tất cả cho bọn thủ hạ làm, dã tâm của hắn rất lớn, hắn muốn đem thành phố này xem như đồ trong túi của hắn, nhưng muốn làm được như vậy thì cần dọn dẹp rất nhiều thứ cản đường, một thế lực to lớn chắc chắn là điều cần thiết cho dã tâm của hắn.

"Từ bây giờ các ngươi có thể kêu ta là Bang Chủ, còn Diễm Phượng là Phó Bang Chủ biết không "

Thiên Vô Cực cảm thấy cần có một cái xưng hô cho ra dáng một bang hội, chứ kêu ngài ngài cảm thấy không thuận tai lắm.

"Vâng, Bang Chủ"

Tất cả lớn tiếng đồng thanh nói, nhưng khi nhắc đến Diễm Phượng thì bọn hắn hơi nghi hoặc, hôm nay có buổi họp mặt quan trọng như vậy nàng lại không có ở đây, nàng đi đâu chứ ,không lẽ Bang Chủ đã giao cho nàng việc khác nên không đến được, bon "hắn,nàng" tất cả trong đầu điều nghĩ ra lý do như vậy.

"Được rồi, các ngươi lui ra đi, công việc Phó Bang Chủ sẽ nói với các ngươi sau"

"Vâng"

Nói xong tất cả cung kính cúi đầu rồi đồng loạt đi ra ngoài.

Nhìn tất cả ra ngoài, Thiên Vô Cực liền thở dài một hơi nhìn xuống háng ,thấy Diễm Phượng quỳ ở dưới khuôn mặt say mê, hành phúc nhìn hắn, miệng nàng đang ngậm ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra sức bú ɭϊếʍ.

Diễm Phượng không phải không đến phòng họp, mà là nàng đã ở đây từ trước rồi, lúc vào phòng họp Thiên Vô Cực liền nãy ra một ý nghĩ dâʍ đãиɠ, sau đó liền bắt nàng chui xuống gầm bàn bú ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn, phải công nhận trước mặt nhiều người được nàng bú ɭϊếʍ, hắn cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và sảng khoái.

Được bú một hồi, Thiên Vô Cực liền tới cực hạn, tay nắm đầu nàng, qυყ đầυ phồng lên, nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng nàng.

Diễm phượng thấy hắn bắn, nàng cũng không nhổ ©ôи ŧɧịt̠ ra, mà dùng miệng ngậm chặt qυყ đầυ ,tựa như là ống hút vậy bắt đầu hút mạnh, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nàng hút vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Quá Sướиɠ rồi ,Thiên Vô Cực bị Diễm Phượng hút như vậy liền cảm thấy sướиɠ run người, cảm giác như là miệng nàng muốn hút hết mọi thứ trong người hắn vậy, tay đưa tới vuốt ve đầu nàng, ánh mắt nhìn nàng như là đang nói "ngươi làm tốt lắm".

Diễm Phượng thấy vậy liền càng ra sức hút mạnh, một lát sau tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nàng hút cạn không còn nữa nàng mới lưu luyến nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra, dùng lưỡi liếʍ làm sạch xung quanh, xong tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ nhét lại vào trong quần hắn.

Từ dưới bàn chui ra ngoài, Diễm Phượng sửa sang lại quần áo ,nàng có thể cảm nhận được dưới qυầи ɭóŧ mình đã ướt một mảnh, l*и ngứa ngáy khó chịu, mặt nàng biểu hiện có chút không được tự nhiên, tuy mặt ngoài không có gì nhưng trong đầu nàng giờ toàn những hình ảnh dâʍ ɖu͙©, dù như vậy nàng cũng không dám đòi hỏi Thiên Vô Cực điều gì, nàng chỉ muốn làm cho hắn thỏa mãn, cũng không dám kêu hắn làm lại cho nàng.

"làm sao, dưới l*и rất ngứa sao"

Thiên Vô Cực cười cười nhìn ngay giữa hai chân Diễm Phượng, hai đùi nàng đang kẹp chặt ,còn nhè nhẹ ma sát, hắn làm sao có thể không biết nàng đây là biểu hiện gì, đang động tình a, một nữ nhân mà đang bú cho người mình yêu, trong đầu nàng chắc chắn nghĩ đến rất nhiều thứ dâʍ ɖu͙©, cơ thể nàng cũng muốn được thoải mái.

"ân"

Diễm Phượng nghe hắn nói thì đỏ mặt nhẹ gật đầu, phía dưới thật sự rất khó chịu, nếu không phải Chủ Nhân còn ở đây thì nàng đã lột đồ ra tự xử rồi.

"ồ..ướt như vậy, ngươi rất là dâʍ đãиɠ a"

Thiên Vô Cực mỉm cười đưa tay mò giữa hai chân nàng ,vừa chạm vào hắn có thể cảm giác được có chút nước dính vào tay hắn, không ngờ nàng lại nứиɠ đến như vậy, chỉ bú cho hắn thôi mà dâʍ ŧᏂủy̠ ra rất nhiều, cười cười tay hắn cách hai lớp quần nhẹ nhàng ma sát.

"ư.."

Diễm Phượng thân thể run rẩy lên, phía dưới l*и thoải mái truyền tới, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở gấp lấy, hai mắt có chút mê ly nhìn xem lấy Thiên Vô Cực khuôn mặt.

Nhẹ nhàng làm một hồi, Thiên Vô Cực ngẩn đầu cười nhìn xem Diễm Phượng, cười nói nói:

"Dâʍ đãиɠ nô, thoải mái sao? Ta tay khiến ngươi cảm giác như thế nào?"

Diễm Phượng khuôn mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn là gật đầu nói:

"Chủ nhân, Phượng nô dưới l*и rất thoải mái!"

Nghe vậy tay Thiên Vô Cực liền cười da^ʍ mạnh mẽ cách lớp quần ấn ngay hộŧ ɭε nàng ma sát.

Diễm Phượng cơ thể run mạnh ,lớn tiếng rêи ɾỉ , trong l*и da^ʍ thuỷ chảy càng lúc càng nhiều ,tay Thiên Vô Cực như máy run vậy ma sát càng ngày càng nhanh.

Diễm Phượng cơ thể rất nhanh liền co rút đứng lên, tay nàng đưa xuống dưới cầm tay Thiên Vô Cực ,mạnh mẽ ấn vào trong l*и, "A" một tiếng lớn rêи ɾỉ, một dòng nước từ trong l*и nàng thấm qua qυầи ɭóŧ, theo dọc xuống theo đôi chân dài chảy xuống đất.

Sau một lát ,Thiên Vô Cực thu hồi tay lại, Diễm Phượng chân như vô lực ngồi xuống ghế, quần nàng đây giờ đã ướt một mảnh, ngực thở phập phồng ,khuôn mặt phê pha sung sướиɠ, con mắt hạnh phúc nhìn chằm chằm Thiên Vô Cực.