Cũng tốt, để cô có cơ hội có thể bận rộn, mới sẽ không suy nghĩ lung tung.
Cô phát huy huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ đã chịu qua, lập tức đem phòng sửa sang lại sạch sẽ, lại tiện thể đổi mới ga giường, ngay cả phòng tắm cũng đều đặc biệt lau qua. Đương nhiên cô cũng thuận tiện đem một thân mồ hôi của mình tẩy sạch.
Cô thở dài, đã sấy xong tóc, nên làm đều đã làm xong, ngay cả không nên làm cũng đều đã hoàn tất. Chẳng lẽ cô cứ muốn tránh ở trong phòng không đi ra?
Bữa sáng trong phòng bếp còn chưa nấu xong, một lát nữa các em gái cô sẽ đi làm, đi học, cũng không thể để cho em gái đói bụng a!
Nhưng anh ta ở bên ngoài.
Môi sưng đỏ còn chưa biến mất, khắp nơi minh chứng thật sự anh ta từng hôn môi cô. Nhưng đây không có nghĩa là cô nhất định phải trốn tránh anh ta cả đời, nên cảm thấy thẹn hẳn phải là anh ta mới đúng. Cô là người bị hại mà!
Cố gắng hít sâu một hơi, sau khi sửa sang lại dung nhan và tâm tình của mình thật tốt, cô lặng lẽ đi ra phòng ngủ, quay trở lại phòng bếp.
Cô phát hiện tất cả mọi người đã rời giường xuống nhà, hơn nữa đều đang nhai nuốt hệt như lang sói.
“Các người. . . .”
“Chị cả, em sắp không kịp, bữa sáng hôm nay thực đặc biệt.” Nghênh Hạ cắn một miếng bánh mì nướng, sau đó cúi xuống, liền vội vàng hướng cửa.
“Ách. . . . . . Em. . . . . .”
Lúc này Nghênh Thu cũng cầm lấy sand¬wich, tiếp đó uống một ngụm sữa, kế tiếp cầm lấy túi sách đi ra ngoài “Chị cả, hôm nay em có cuộc thi, buổi chiều còn có thể tới trường luyện thi một chuyến. Đến tối sẽ trở về nha!”
“Được.”
“Mẹ đã ăn qua bữa sáng, chạy tới tán gẫu nhiều chuyện với Vương bác gái sát vách rồi, mẹ muốn em nhắn với chị.”
“Nha!”
“Còn có, mẹ bảo bữa sáng hôm nay ăn thật tuyệt, trứng chiên ăn rất ngon. Về sau làm như vậy cũng tương đối dễ dàng, không cần luôn phải đợi thổi cháo nóng hừng hực cho nguội một chút mới có thể ăn. Chúng ta cũng không cần sợ bị muộn nữa.”
“A?”
“Em đi trước.”
Nghênh Thu rời đi như một trận gió xoáy, lưu lại một mình Nghênh Xuân đứng ở tại chỗ không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc này cô nghe thấy phía sau có thanh âm, quay đầu lại, phát hiện hiện trường còn có hai Vương gia đang chậm rãi dùng bữa sáng.
Không có thấy Đại vương gia.
“Ôi! Đại a đầu, bổn vương thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cháo nóng hừng hực cùng với một chút thức ăn mới ngon. Như vậy sáng sớm mới không cảm thấy lạnh bụng.” Lan Ngọc soi mói nói, bất quá vẫn là liều mình ăn.
“Không cần soi mói! Đời này kiếp này có thể ăn được bữa sáng này, có thể nói là tam sinh hữu hạnh.” Giọng Lan Khang mang theo huyên cơ nói.
“Vậy sao? Về sau bảo Đại a đầu làm là được rồi!”
“Đương nhiên a! Bởi vì đây là bữa sáng người kia động thủ làm.”
“Người kia. . . Nha! Không phải là anh ấy bị tiểu bong bóng đánh bại chứ?”
Lan Khang cười đến thực gi¬an trá, thoạt nhìn chính là cố ý muốn cho người nào đó xấu hổ, mà người đó chính là cô.
Là ai bị bong bóng nhỏ đánh bại? Đây là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là Đại vương gia anh ta. . .
Nghênh Xuân vừa mới nghĩ như vậy, một bóng người liền xuất hiện ở trước mắt cô, làm cô lập tức mặt đỏ tim đập.
Lan Tĩnh một thân áo dài màu đen đơn giản, tóc cũng xõa xuống, ngực rộng mở lộ ra da thịt rắn chắc, khuôn mặt quý khí tao nhã không chút thay đổi. Nhưng mắt nhìn chăm chú cô lại như vực sâu không lường được, thật giống như muốn đem cô cắn nuốt.
“Đại a đầu, đến phòng bổn vương.”
Sau khi anh ra lệnh, cũng không để ý cô muốn tuân thủ hay không, xoay người rời đi thẳng, khiến một mình cô chịu trận ánh mắt những người khác.
Quên đi, anh ta đã giúp cô nấu bữa sáng, hơn nữa cũng không nói gì quá đáng, tới xem anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trong lòng của cô nghĩ như vậy, bước chân cũng liền vội đi theo.
Một đường đi thẳng vào trong phòng, lại phát hiện anh uy phong lẫm liệt ngồi ở trên giường, sau đó vươn ngón trỏ hướng phía cô.
“Cái gì?”
“Bổn vương bị thương.”
“Uh nha!” Cô để sát mắt vào một chút xem, nếu không phải đã nhìn rất cẩn thận, thật đúng là vô cùng khó nhìn thấy một vết bỏng bé tí teo.
“Thật sự bị phỏng.” Đồng ý cách nói của anh, cô lại lẳng lặng đứng thẳng người.
Theo bốn phía yên tĩnh, ánh mắt hai người thật sự xấu hổ.
Anh tựa hồ đang đợi cái gì, cô thế nhưng cũng không biết nên làm gì khác.
Thật lâu, mới nghe được anh thở dài một hơi, vẻ mặt như là đang bao dung một cô gái nhỏ ngây ngốc “Bổn vương bị thương.”
“Tôi biết.”
“Vậy còn không giúp bổn vương băng bó!”
“A?” Cô liếc mắt vết mỏng mơ hồ kia, trong lòng suy nghĩ, chính mình không có chịu qua huấn luyện băng bó vết phỏng chuyên nghiệp. Cô không biết băng bó.
Chỉ là nếu cô cự tuyệt, sợ Đại vương gia trước mắt này lại sẽ nổi bão.
“Chờ tôi một chút.”
Cô chạy đi lấy thuốc mỡ bị phỏng, thời điểm trở về, chỉ thấy anh đã thoải mái ngồi tê mông trên giường.
Vừa nhìn thấy Nghênh Xuân trở lại, Lan Tĩnh tựa hồ muốn cười với cô, chẳng qua không biết nguyên nhân gì lại khiến cho anh nhịn lại.
Nghênh Xuân tự nói với lòng mình bình tĩnh, không có gì, không cần quá khẩn trương. Cô vừa nghĩ như vậy vừa đi đến bên giường, sau đó gần như thô lỗ nắm lấy ngón tay anh, quét chút thuốc mỡ giúp anh vẽ loạn.
“Em có lời gì muốn nói cùng bổn vương sao?”
Cô nhìn anh một cái, lại nhìn đến l*иg ngực của anh, còn mơ hồ nhìn đến lộ điểm (nipple) của anh. Nai con trong lòng không nghe lời lại kinh hoàng nhảy nhót.
Không được, phải tỉnh táo lại a! Quan Nghênh Xuân.
“Cám ơn anh đã giúp tôi nấu bữa sáng. Bất quá tôi thực kinh ngạc làm sao anh biết sử dụng đồ điện này? Cổ đại không phải chỉ có đốt củi gỗ hay sao? Hơn nữa anh là Vương gia mà! Hẳn là chưa từng nấu nướng chứ?”
“Vài thứ kia có sử dụng sách hướng dẫn. Bổn vương nhìn một chút liền biết, thực tiện, cũng là bởi vì thực tiện, thao tác thực dễ dàng nên đối bản Vương mà nói tuyệt không khó khăn.”
“Oh! Cũng đúng.” Ý tứ chính là chỉ cô thực ngốc? Bởi vì chỉ có mấy tờ hướng dẫn mà cô xem không hiểu, ngay cả lò vi sóng cũng chỉ biết chuyển vài phút mà thôi. Kỹ xảo gì khác lò vi sóng có thể nấu ra một bàn đồ ăn… Cô vẫn còn chưa học được.
“Nói sau, nếu bổn vương không giúp em nấu cho đàn sâu gạo kia ăn, bọn họ sẽ phát hiện quan hệ của chúng ta mất.”
“Tôi với anh nào có quan hệ gì?” Cô vội vàng ngẩng đầu, kích động muốn biện giải, nhưng khi bốn mắt hai người gi¬ao tiếp cô liền quên mất chính mình muốn nói gì.
“Chúng ta từng hôn môi.”
Nghe được anh cư nhiên thẳng thắn như vậy, Nghênh Xuân muốn rời khỏi, lại bị anh một phát bắt được cổ tay.
“Anh còn muốn cường tới sao? Lần này tôi sẽ đánh anh đấy.” Ánh mắt của cô vừa tức vừa nghiêm túc.
Đột nhiên, anh lộ ra tươi cười không có ý tốt, ngón tay còn không an phận ở trên cổ tay của cô chậm rãi hoạt động lên.
Đây không phải động tác đùa giỡn trong truyền thuyết sao? Có phải hay không? Có phải hay không a? Cô nên phản ứng như thế nào?
“Làm sao khẩn trương như thế? Em thật sự nghĩ tới bổn vương sẽ bụng đói ăn quàng xuống tay với một cô gái như đàn ông sao?”
“Cái gì mà cô gái như đàn ông?”
“Chính là một chút vị phụ nữ đều không có . . . . . .”
“Tôi biết ý tứ, nhưng tôi không biết vì sao anh có thể nói như vậy?”
“Bởi vì thời điểm bổn vương vừa mới hôn em, cảm giác như là đang hôn một người đàn ông.”
Mắt của cô đột nhiên mở to. Chẳng lẽ anh ta từng hôn đàn ông?
Đợi chút, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm hẳn là anh ta cư nhiên cười nhạo cô!