A! Nghĩ ra, là thế sự khó đoán trước.
Buổi sáng nay cô dậy thật sớm chạy ra chợ đoạt bắp cải với người ta. Vừa về tới nhà, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ, sau đó liền trông thấy ba kẻ bắt cóc cầm hung khí muốn gây bất lợi cho bà. Trên người lại còn khoác y phục biếи ŧɦái thời cổ, đứng ở nơi đó rất giống ba vị Vương gia giáng thế. Người không biết còn tưởng rằng đi nhầm vào đền thần.
Vấn đề là, nhà của cô chỉ có phòng thí nghiệm, không có đền thờ thần.
Vì cứu thoát lão mẹ lâm vào nguy hiểm, Nghênh Xuân làm sao để ý là mình đang đối mặt với ba người đàn ông. Cô vội vàng quơ múa bày thế vỉ đập ruồi thập bát chưởng, không lưu tình vỗ vỗ đánh về phía kẻ địch.
Hai người nguyên bản còn muốn cùng nhau động thủ cứu vớt hoàng huynh lại, sau nghĩ liền ngừng lui về vài bước.
Bất quá chỉ là cô gái nhỏ, với hoàng huynh mà nói, là chuyện đơn giản có thể xử lý, nếu bọn họ nhúng tay vào đối với hoàng huynh quả thực chính là vũ nhục to lớn.
Cho nên hai người quyết định đứng ở một bên.
Lại nói, trước kia chưa từng có cơ hội nhìn thấy một cô gái nhỏ cầm cái vợt kỳ quái đánh cho đại hoàng huynh cực kỳ uy nghiêm đầu đầy u như vậy. Cô căn bản cũng chỉ là con hổ ở ngoài miệng.
Dù sao chờ một chút cô gái nhỏ này sẽ bị lôi ra chém, để cho cô nàng thay bọn họ biểu diễn chút giải trí trước khi chết đi!
Thật lâu sau, Lan Tĩnh rốt cục chịu không nổi. (#Ami: sax huynh bị đập mấy trăm cái mới ko chịu nổi... lạ nha =]])
“Làm càn!”
Uy nghiêm gầm nhẹ giống như là chú định thân, làm cho Nghênh Xuân trước mắt nguyên bản đang điên cuồng vung vỉ đập ruồi sửng sốt. Cô giờ phút này, bởi vừa rồi vì cứu mẹ đả kích kẻ thù mà đầu tóc tán loạn, đôi mắt trừng thật to, hai má bởi vì kích động mà phiếm đỏ ửng mê người.
Một cô gái nhỏ bất luận kẻ nào nhìn đến đều sẽ cảm thấy bình thường không xuất sắc. Một cô gái nhỏ thoạt nhìn tất cả mọi người sẽ cho rằng là cô gái điên. Một cô gái nhỏ càn rỡ đánh anh đến mức u đầu. Lúc hai người bốn mắt gi¬ao nhau, cả người anh đã tê rần.
Không có khả năng! Nhất định là ảo giác của anh, ngón tay anh làm sao có thể tê tê?
Thấy cô lại muốn giơ cao vỉ đập ruồi trong tay, anh tức giận bắt lấy tay cô, đoạt lấy hung khí từ trên tay, khiến cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng. Một đôi mắt to tràn ngập cảnh giác theo dõi anh.
Lan Tĩnh lạnh lùng ép hỏi, trong khẩu khí đã tràn ngập uy hϊếp “Cô tiện nha đầu từ nơi nào xông ra đến làm càn? Cô không biết hành vi như vậy của mình đã phạm phải tội lớn tày trời sao?”
Tuy rằng anh không phải là chưa từng nắm tay của con gái, nhưng hiện tại anh cầm bàn tay cô, lại chỉ là bàn tay cả ngày làm việc. Anh nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ ở trong bàn tay to ngăm đen của mình, quả nhiên phát hiện ngón tay thon dài của cô có vết chai.
Bộ dạng cô gái này tuyệt không xinh đẹp. . . Nếu có thể trang điểm nhiều một chút hẳn sẽ tốt hơn; nếu để cho cô mặc lên tơ lụa hảo hạng, lại bôi chút son. . . . Đúng rồi, anh còn có thể tặng cho cô một ít trang sức tinh xảo.
Con gái phải đeo trang sức mỹ lệ mới có thể tôn lên hết khí chất.
Lan Tĩnh vong tình vuốt ve bàn tay nho nhỏ kia, tận tình hưởng thụ cảm giác tê dại của ngón giữa không ngừng truyền đến, anh phát hiện cảm giác mình bị tê dại thật sự rất thoải mái.
Anh thoải mái, nhưng Nghênh Xuân bị giữ chặt lại hoảng sợ, miệng của cô mở ra như cá nằm trên thớt.
Người đàn ông này đang làm cái gì? Ánh mắt Nghênh Xuân chậm rãi nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang bị đùa giỡn, lại chậm rãi dời về phía khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta.
Cô những tưởng mình sẽ bị bắt lại đánh cho một trận, bởi vì người đàn ông trước mắt này cao lớn hơn đàn ông bình thường, lại tràn ngập cảm giác uy hϊếp, cùng một loại uy nghiêm làm người ta không thể không nghe lời. Nhưng cô không có gặp phải loại kết cục thê thảm này a, ngược lại còn bị sàm sỡ!
“Hoàng huynh, bây giờ không phải là thời điểm sờ xương.”
Lan Khang nói mát lập tức làm cho hai người văng ra, Nghênh Xuân vọt tới bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt bảo vệ nhìn bọn họ.
“Các người đòi tiền thì lấy đi, không nên thương tổn tôi và mẹ.”
“Chúng tôi cũng không phải kẻ trộm, cho nên sẽ không thương hại các người, hơn nữa thương tổn các người… chúng tôi phải làm sao để trở về?” Lan Khang mở miệng lần nữa.
Nhìn thấy mặt hoàng huynh không chút thay đổi rất giống pho tượng đứng nơi đó, ánh mắt giống như người trúng tà vẫn nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bình thường kia không tha. Anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc làm người tỉnh táo nhất giải thích lại tất cả.
“Trở về đâu?”
“Đường triều, chúng tôi bị thứ máy kỳ quái đó hút đến nơi này.”
Nghênh Xuân phát hiện sự tình nghiêm trọng.
Máy thời gian luôn luôn chạy đến quá khứ hút loạn một ít đồ kỳ quái gì đó trở về, hiện tại cư nhiên hút người cổ đại trở về!
Cái này thảm.
Làm sao bây giờ?
Đành phải nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu thôi.
*** ***
“Thời gi¬an chỉ còn lại có 10 phút, ai muốn mua đồ xin mau chóng nắm chắc cơ hội, gọi cuộc điện thoại này liền có thể mua được thực phẩm dinh dưỡng giá rẻ. Đàn ông ăn bảo đảm bị dọa kêu, phụ nữ ăn liền thích mê.”
“Tốt, cắt!”
Đạo diễn vừa kêu tắt, tất cả mọi người ở hiện trường liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, cùng nhau quay đầu nhìn cô gái đang nói điện thoại đứng ở bên cạnh đạo diễn.
Tuy rằng đạo diễn nói tốt, nhưng nếu tổng tài sản phẩm này không gật đầu, mọi người không thể thật sự xem như công việc đã kết thúc hoàn mỹ.
“Cái gì?” Quan Nghênh Hạ hừ lạnh một tiếng, tâm của tất cả người ở chỗ này đều đi theo thanh âm của cô lạnh một lần.
Đạo diễn kiên trì hỏi “Quan quản lí, vừa rồi giới thiệu sản phẩm như vậy ──”
“Đạo diễn, tôi đang nghe điện thoại.” Nghênh Hạ không khách khí đánh gãy lời anh ta.
“Vâng!” Sắc mặt đạo diễn liền xanh mét không thôi. Nhưng anh là đạo diễn mà! Cao cao tại thượng, tất cả mọi người sợ anh sợ đến phải chết, anh chính là chỉ sợ Quan quản lý này cố tình thôi.
Không có biện pháp, công ty của cô bỏ tiền ra, mà cái công ty này phái tới chủ quản lại là Quan Nghênh Hạ năng lực khó chơi, cho nên anh đắc tội không nổi.
“Ngày mai tôi lại đến.” Nói xong, Nghênh Hạ đem di động nhét vào bao da, chuẩn bị rời khỏi.
“Nhưng không phải đã quay tốt sao?” Trợ lý sửng sốt một chút.
“Tôi có nói là quay tốt sao?” Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
“Này. . .” Trợ lý phát hiện đạo diễn đã muốn tức giận đến phun bọt biển té xỉu.
“Ngày mai tôi lại đến, hiện tại tôi muốn đi về trước.” Nghênh Hạ dặn dò lại.
“Xin hỏi chuyện gì xảy ra?” Trợ lý lo lắng mở miệng.
Nghênh Hạ vừa cầm lấy áo khoác Chanel cùng túi xách của mình, vừa đi ra ngoài, miệng nói “Nhà của tôi cư nhiên xuất hiện ba Tôn Vương gia! Tôi phải nhanh chóng trở về xử lý mới được.”
Nhìn bước chân vội vàng lại vẫn dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, trong lòng mọi người đều cảm thấy: Lão thiên gia nhất định là nghe được cầu nguyện của bọn họ, cho nên phái Vương gia xuống dưới trừng phạt nữ phù thuỷ tà ác này.
Hơn nữa một lần đến ba người, thật sự là ông trời có mắt a!
*** ***
“Quan Nghênh Thu, em ra ngoài.”
“Vâng!”
Thời điểm lớp học trôi qua đươc một nửa, hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, từ cửa phòng hô. Không bao lâu, một cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu lập tức cung kính chạy tới.
“Hiệu trưởng.”
“Uh! Em nhanh chóng sửa sang lại một chút trở về nhà.”
“A? Vì sao?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn thật sự là đáng yêu tới cực điểm, thiếu chút nữa làm cho hiệu trưởng vươn tay xoa hai má trắng noãn kia, nhưng vẫn là nhất định phải khống chế.