Trang Viên Tiểu Nữ Nô

Chương 64: Truyền thuyết huyết tộc

Không hổ là thân vương huyết tộc sống mấy ngàn năm , nói ra những lời này cũng có thể mặt không đỏ tâm không nhảy. Tư Nguyệt nâng đầu, đối với những lời nói âu yếm động lòng người rất là khó hiểu: “Ta hỏi ngươi này, ngươi cũng theo đuổi công chúa huyết tộc như vậy sao? Khó trách nàng đối với ngươi phấn đấu quên mình, hận không thể mỗi ngày dính ở trên người của ngươi .”

Cả người Eldredge chấn động, ngay sau đó chua xót mà cười thành tiếng: “Ta chỉ nói ra mấy lời âu yếm. Nữ nhân kia liền như kẹo mạch nha dính lên ném đi thế nào cũng không xong. Nếu ngài có một chút chủ động nhỏ của nàng ta , thì dù ta phải lập tức tiến vào Huyết Quan ngủ say cũng đáng.”

Tư Nguyệt trầm mặc mà lắc đầu, ánh mắt nhìn Eldredge vừa khó hiểu lại vừa trào phúng, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi không nên thích ta. Ngươi là huyết tộc, sớm hay muộn cũng có ngày ta gϊếŧ ngươi.”

“Ngài biết không? Đối với huyết tộc mà nói, tử vong là một loại giải thoát. Ngài nói lời này, ngược lại còn làm ta vui vẻ.”

Eldredge đi tiến lên ôm lấy bả vai Tư Nguyệt , cúi đầu dùng cằm để ở trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Trời mới biết , sau khi rơi vào hắc ám sau chỉ có thể ở Huyết Quan lạnh băng ngủ say, nội tâm ta có bao nhiêu tuyệt vọng. Thần Minh trên cây Thế giới thật là một gia hỏa tàn khốc .”

Người này thực kỳ quái. Tư Nguyệt tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, một chút cũng không muốn nghe hắn nói về chuyện của huyết tộc.

Hai người một trước một sau mà đi trên con đường sỏi đá, không khí thanh mát tràn ra vầng sáng ôn nhu . Eldredge cách thật xa, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn tóc của Tư Nguyệt bị gió phất qua, thấy nàng bỗng nhiên đứng ở trước bể phun nước.

Tựa như chỉ là một học sinh đi ngang qua, sau đó nàng cũng dừng bước chân lại, đôi tay khép lại đặt ở trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau. Hướng về phương hướng cây thế giới trầm mặc mà cúi đầu tỏ vẻ thành kính .

Đến giờ lên lớp Tư Nguyệt không có tới, Eldredge đã giảng xong mối tương quan của ma lực khởi nguyên cùng cây thế giới, nội dung tiết học này vô cùng tinh tế sâu sắc. Ma lực mà huyết tộc cùng nhân loại sử dụng khác nhau thế nào. Theo tư liệu học viện chuẩn bị, bọn học sinh ghi chép vào notebook , vừa nghe giảng vừa ngạc nhiên tán thưởng.

Rất nhiều chú văn ma lực nguyên bản bị ngăn cách bởi kệ thủy tinh. Rất nhiều bạn học đềutập trung vẽ lại dáng vẻ của kệ thủy tinh kia, nghĩ rằng có thể biết đâu một ngày nào đó nhân loại có thể sử dụng lại những chú văn thất truyền này.

“Huyết tộc sau khi bị ma lực lựa chọn liền thoát ly khỏi thế giới nhân loại, cùng hắc ám làm bạn, lấy ma lực làm mục tiêu. Sinh mệnh kéo dài cùng không thể phá hủy thân hình, vì có ma lực tinh túy nên huyết tộc có thể suy trì đến nay.”

Khi Eldredge nói chuyện cũng không có dáng vẻ dào dạt đắc ý, cũng không cao cao tại thượng. Chỉ như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường .Điều này làm cho những học sinh nhân loại rất là tò mò, có người chủ động đặt vấn đề: “Ngài bất tử sao?”

“Nếu ngủ say ở Huyết Quan thì không thể tử vong, huyết tộc thuần huyết là bất tử.” ánh mắt Eldredge dừng ở trên người Tư Nguyệt đang ngồi ở hàng cuối, chậm rãi nói: “Chuyện truyền tai có thể gϊếŧ chết thuần huyết thì rất nhiều, nếu ngày nào đó ma lực các ngươi cường đại đến mức kia, có thể thử một lần. Làm giáo sư của các ngươi, ta thực chờ mong.”

Hắn rõ ràng không cười, ngữ điệu cũng lãnh khốc, nhưng lại làm các bạn học hân hoan nhảy nhót. Có chút nữ sinh đã ôm mặt sinh ra các loại ý tưởng.

Eldredge lại đi lên trên bục giảng. Học tập sử dụng ma lực thông qua lịch sử huyết tộc, các bạn học lập chăm chủ liền có thể lập tức đuổi kịp. Giữa đại sảnh treo đèn thủy tinh, treo cao 3 mét là một bức tranh chân dùng của một người nam nhân anh tuấn. Bảo tồn hoàn hảo, thuốc màu thật dày phác hoạ dung nhan lộ ra một cổ khí thế bức người không ai bì nổi.

Hắn là thuỷ tổ huyết tộc , cũng là đế vương vĩ đại nhất của nhân loại . Năm đó hắn dẫn dắt thiết kỵ vì nhân loại gầy yếu vô lực tranh đấu đạt được một phần lãnh thổ lớn, lúc này mới có thể sinh tồn trong khốn cảnh dưới sự vứt bỏ của cây thế giới cho đến nay.

“Đây là thúc phụ của ta.” Eldredge bình tĩnh mà nói: “Hắn là người có công tích vĩ đại được lưu truyền rộng rãi trong nhân loại, không cần ta nhiều lời. Hắn đã ngủ say trong Huyết Quan mấy ngàn năm không tỉnh lại .”

Bọn học sinh toát ra biểu tình sùng bái hưng phấn, trong miệng lẩm bẩm, về truyền thuyết vị đế vương này kiêu dũng này không dứt. Trước ngực hắn là huy hiệu vinh dự, ở thời điểm lúc ấy áo choàng cẩm nhung hi hữu đến cực điểm, quần áo còn có không chút cẩu thả cùng với đối ủng vĩnh viễn tỏa sáng kia. Gương măt anh tuấn đứng thẳng xuyên qua ngàn năm cũng không phai màu.

“Xin hỏi,trong truyền thuyết có chuyện thúc phụ ngài cùng nữ vương tinh linh yêu nhau, đây là thật sao? Trong truyền thuyết bọn họ còn có một đứa bé!”

Eldredge lắc đầu: “Kia chỉ là truyền thuyết. Nếu là thật sự, nhân loại cùng tinh linh cũng sẽ không làm vào tình thế nước sôi lửa bỏng như thế. Tinh linh cùng nhân loại không có khả năng có đứa bé.”

“Truyền thuyết ghi đứa trẻ kia chết yểu! Lúc này mới làm hai tộc trở mặt!” Có người nhảy ra giải thích, “Cho nên năm đó nhân loại cũng có thể làm tinh linh khuynh tâm đúng không?”