Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 127: Thằng bé rất thích đồ ngọt

Sau khi Tiểu Quân đi rồi, Hứa Thanh Mộc cùng Bạch Mỹ Mỹ cũng không có tâm tình tiếp tục chơi nữa, bèn lục tục đi về nhà.

Nửa đường thì gặp phải Tống Quyết đi làm về.

Hôm nay Tống Quyết tìm người hỏi thăm về chuyện trong nhà của Tiểu Quân, nội dung cũng giống như những gì mà mẹ Tống nói ngày hôm qua, Tiểu Quân ở vùng này rất nổi tiếng, mọi người đồn với nhau cũng không khác lắm, nên không có quá nhiều tin tức mới.

Hứa Thanh Mộc cũng tóm tắt lại chuyện hôm nay cậu và Bạch My gặp Tiểu Quân nói cho Tống Quyết nghe.

Nói xong hai người đều cảm thấy có điều nghiêm trọng, Bạch Mỹ Mỹ không hiểu lắm, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Nhìn anh ấy không vui lắm, ba anh ấy không thương anh ấy ạ?"

Hứa Thanh Mộc chưa kịp trả lời, phía sau đột nhiên vang lên giọng của mẹ Tống, cô ta sốt ruột kêu lên "Hai anh đẹp trai", Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn lại, vợ chồng nhà họ Tống đang sốt ruột chạy tới chỗ bọn họ, trong lòng ba Tống còn đang ôm đứa con gái nhỏ.

Chờ bọn họ chạy đến trước mặt Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, họ liền bắt đầu không ngừng thở dốc, vừa thở dốc vừa sốt ruột nói năng mơ hồ.

Hứa Thanh Mộc hỏi: "Sao vậy?"

Mẹ Tống còn chưa lấy lại hơi đã đỏ hốc mắt, vội vàng thở hổn hển mà nói "Cảm ơn".

Hứa Thanh Mộc đoán cũng biết, hơn phân nửa là do lá bùa kia có tác dụng.

Ba Tống dừng một chút, dằn nỗi sợ hãi trong lòng rồi kể lại chuyện một cách rõ ràng.

Thì ra sáng hôm nay có dì bảo mẫu tới nhà họ dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau khi rời đi, một nhà ba người liền ở phòng khách bật TV lên xem, cũng không biết như thế nào mà ba người đều cảm thấy mơ mơ màng màng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Ba Tống đang nửa tỉnh nửa mê thì cảm thấy nặng nề ở ngực, nhớ tới lại cảm thấy thân thể như là bị hòn đá ngàn cân đè xuống, làm thế nào cũng không đứng dậy được.

Khi anh ta đang trong lúc hoàn toàn mất đi ý thức, một cảm giác bỏng cháy ở trên đùi truyền đến sự đau đớn, anh ta bị cơn đau làm cho tỉnh táo, nhảy dựng lên thì thấy được lá bùa ngày hôm qua Hứa Thanh Mộc cho hắn đang phát sáng ở trong túi quần. Hắn vội vàng lấy lá bùa ra thì thấy lá bùa đã biến thành màu đen, mà trên đùi hắn thì bị bỏng nổi lên mụn nước.

Sau khi ba Tống hoảng sợ thì bừng tỉnh, anh ta rốt cuộc cảm giác được có chỗ nào không đúng —— trong nhà có mùi hôi rất kỳ lạ truyền đến từ phòng bếp.

Ba Tống chạy vào phòng bếp thì mới phát giác thì ra là dì bảo mẫu lúc làm vệ sinh không cẩn thận đυ.ng phải chốt mở bếp gas bếp, khiến khí gas tràn ra nhưng lại không có lửa. Vì thế khí gas chết người kia vẫn luôn cuồn cuộn truyền ra không ngừng, khiến bọn họ ngất xỉu.

Ba Tống nghĩ lại mà sợ, vội vàng tắt khí gas đi, nhanh chóng gọi mẹ Tống và con gái dậy, sau đó mở cửa sổ để thông gió. Tiếp theo một nhà ba người vội vàng rời khỏi  nhà, đi đến bệnh viện làm kiểm tra.

May mắn mà phát hiện sớm, thân thể bọn họ đều không có trở ngại gì.

Đương nhiên ít nhiều gì cũng là do lá bùa mà ngày hôm qua Hứa Thanh Mộc đã cho bọn họ, nếu không nhà họ đã đi đứt từ lúc nào.

Vì thế sau khi bọn họ từ bệnh viện trở về, cả nhà đều vội vàng chạy đi tìm Hứa Thanh Mộc nói lời cảm ơn.

Mẹ Tống còn có chút sợ hãi rớt nước mắt, nhỏ giọng nói: "Không biết làm sao mà bùa của cậu linh quá... Thật sự là quá thần kỳ."

Hứa Thanh Mộc thấy con gái bọn họ đáng yêu, lại chơi cùng với Bạch Mỹ Mỹ, vì thế lại cho bọn họ một lá bùa, nói: "Bùa của Lăng Vân Quan ở Chi Thành, rất linh nghiệm."

Phu thê hai người mang ơn đội nghĩa, liên tục hướng bọn họ khom lưng.

Hứa Thanh Mộc xua xua tay, nói: "Tôi chỉ có thể cho hai người phù, chứ cũng không có nhìn ra được trên cổ các người có khóa, người thật sự giúp hai người thoát khỏi vận nạn này không phải tôi."

Sắc mặt vợ chồng bọn họ đều thay đổi, một lát sau, mẹ Tống mới nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu rồi, là... Tiểu Quân."

Hứa Thanh Mộc gật đầu: "Đúng vậy, là Tiểu Quân cứu mọi người, có lẽ mọi người không biết, mỗi lần bé nó xem sinh tử cho một người đều sẽ tiêu hao rất nhiều tâm lực, cho nên, về sau đối xử với bé tốt một chút là được rồi, thật ra bé ấy cô đơn lắm."

Bểu tình vợ chồng hai người đều mười phần áy náy, sượng sùng. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là người thường, đã nhiều năm nghe thấy mấy lời đồn tà môn về Tiểu Quân sao có thể không sợ hãi? Cho nên bọn họ vẫn luôn bảo sao hay vậy, coi Tiểu Quân như là hồng thủy mãnh thú.

Hiện giờ bọn họ đã được Tiểu Quân cứu một mạng, tâm tình tất nhiên là rất phức tạp.

Nhưng cũng may vợ chồng hai người vẫn cảm thấy biết ơn, mau chóng thay đổi tâm tình, rồi còn tự mình phân tích mọi chuyện.

Mẹ Tống nói: "Tôi nghĩ là... nếu mà nói cho đúng thì cũng không phải Tiểu Quân nói ai chết  thì người đó liền sẽ chết. Mà là bé ấy có thể nhìn ra được ai sẽ chết, rồi bé ấy đem chuyện này nói ra, nên bị người khác hiểu lầm đúng không?"

Ba Tống nói: "Đúng vậy, không sai, hẳn là như vậy, cậu bé đó có năng lực tiên tri linh tinh gì sao?"

Mẹ Tống lại nói: "Lại nói tiếp... Bé nó dường như chưa từng hại người. Thật là... Phải cảm ơn hai người đã nói cho chúng tôi biết chuyện này, bằng không chúng tôi lại sẽ hiểu lầm tiếp nữa rồi."

Ba Tống nghiêm túc nói: "Nhưng ngoại trừ cảm ơn hai người, chúng tôi cũng không có cách nào... để biểu đạt thiện ý với Tiểu Quân? Ba và mẹ kế của bé quản nghiêm lắm, cơ hồ không cho bé ra khỏi cửa cùng người khác làm quen. Hình như đến giờ Tiểu Quân cũng chưa được đi học."

Hứa Thanh Mộc nói: "Muốn cảm ơn bé thì chúng ta có thể giúp bé. Hiện tại cần phải biết nhiều chuyện của Tiểu Quân hơn. Chuyện nào cũng được, chuyện của bé, chuyện nhà của bé, hai người cứ kể thôi, chi tiết nào cũng được, nói không chừng là có thể giúp được bé."

Mẹ Tống cẩn thận nhớ lại thật lâu, bắt đầu vừa nghĩ vừa nói, tuy rằng có chút lộn xộn, nhưng vẫn cung cấp được không ít tin tức mới.

"Cha mẹ Tiểu Quân ly hôn lúc bé được 5 tuổi, nguyên nhân ly hôn là do cha bé nɠɵạı ŧìиɧ. Lúc bọn họ còn đang kiện tụng ly hôn, hơn một năm đó Tiểu Quân tạm thời sống cùng với mẹ, rất yên bình, chẳng có chuyện lạ nào được lan truyền ra cả."

"Một năm sau, tranh quyền nuôi nấng mở phiên toà, bởi vì điều kiện kinh tế của ba bé tốt hơn chút đỉnh, cho nên toà án liền đem quyền nuôi nấng phán cho ba bé, từ đó về sau cha con hai người sống chung với nhau."

"Còn có chính là... Mẹ kế của bé. Nói sao nhỉ... Cô ta vô cùng vô cùng xinh đẹp, giống minh tinh vậy á. Hơn nữa theo tôi được biết, cha mẹ bé còn chưa ly hôn thì người phụ nữ này cũng đã cùng với ba Tiểu Quân gian díu, cũng chính là cô ta dẫn tới việc cha mẹ Tiểu Quân ly hôn."

"Nhưng nhiều năm như vậy rồi chúng tôi đều không nghĩ ra, cô ta vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như vậy, điều kiện kinh tế cũng rất tốt, một thân xinh đẹp đại bài. Cô ta coi trọng cha Tiểu Quân chỗ nào vậy? Khi đó cha Tiểu Quân vốn không có tiền, trong nhà còn có một đứa con quỷ dị nổi tiếng gần xa. Có thế chỗ tốt duy nhất chính là lớn lên giống người nhưng sống thì giống chó.

"Lại nói tiếp cô ta mấy năm nay luôn luôn bị sinh non cũng rất kỳ quái, năm sáu đứa con rồi thì phải? Một chút tiều tụy cô ta cũng không có, thậm chí còn không già đi, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta đến giờ, cô ta vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. Khu của chúng ta cũng coi như là xa hoa, nhưng tôi chưa từng gặp phu nhân nhà giàu nào bảo dưỡng tốt như cô ta cả."

Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Tống Quyết: "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải gặp cả nhà bọn họ, còn có mẹ của Tiểu Quân."

Mẹ Tống đột nhiên lại nói: "À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, muốn gặp mẹ Tiểu Quân thì ngày mai có thể cô ta sẽ đến. Sau khi cha mẹ Tiểu Quân ly hôn, cha bé đều không cho Tiểu Quân và mẹ gặp nhau, nhưng mẹ của Tiểu Quân từ trước tới nay chưa từng từ bỏ việc tìm Tiểu Quân, trước khi còn làm ầm lên bên phòng chờ ở cổng số một của khu mình nữa. Bảo vệ chỗ chúng ta nghiêm lắm, không được sự cho phép của gia đình thì bảo vệ không thể cho mẹ của Tiểu Quân tiến vào, cho nên, cô ta thường xuyên chờ ở phòng chờ của tiểu khu, chờ một lần là chờ cả ngày. Nói như vậy, cô ta thường tới vào chủ nhật, ngày mai vừa lúc là chủ nhật, có thể sẽ gặp được cô ta."

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu nói: "Thật cảm ơn chị, chị giúp tôi rất nhiều."

Mẹ Tống vội vàng nói: "Nào có, chúng tôi căn bản chẳng giúp được gì."

Chỉ mỗi là bùa này đã làm cho vợ chồng hai người vô cùng tín nhiệm Hứa Thanh Mộc, bọn họ tận lực đem nhưng gì mình biết nói hết cho Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nghe, cũng thiệt tình hy vọng những lời bọn họ nói có thể giúp Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết giúp được Tiểu Quân.

Cuối cùng, vợ chồng hai người lại nói rất nhiều lần cảm ơn, cũng tỏ vẻ nhất định phải dành thời gian trịnh trọng cảm ơn bọn họ một lần, rồi cuối cùng mới rời đi.

Sau khi về nhà, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết liền thương lượng một chút, ngày mai tới phòng chờ nhìn xem. Nếu mẹ của Tiểu Quân không xuất hiện cũng không sao, lấy trình độ nổi danh của Tiểu Quân, muốn tìm mẹ của bé hẳn là không khó.

.

Vận khí của bọn họ quả không tồi, sáng sớm hôm sau tới phòng khách đã thấy được mẹ Tiểu Quân.

Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc ngồi một góc trong phòng khách, ngũ quan cơ hồ giống nhau như đúc với Tiểu Quân, vừa thấy là có thể nhận ra có quan hệ huyết thống.

Chẳng qua, da thịt Tiểu Quân non mịn trắng nõn sạch sẽ, mà người phụ nữ này tựa hồ như là bị cuộc đời vùi dập, nhìn qua rất mệt mỏi, làn da đen đúa, đôi tay thô ráp.

Nhưng có thể nhìn ra được hôm nay cô ta đã tận lực trang điểm. Mặc một bồ quần áo đơn giản thoải mái, tóc cũng đã được chuyên gia xử lý qua, còn son môi một chút.

Trên bàn đặt một hộp bánh kem nhỏ, tay của cô ta vẫn đặt lên trên hộp bánh đó, không có ý định buông ra.

Đội trưởng đội bảo an đứng bên cạnh cô ta, ôn tồn khuyên bảo: "Cô chờ ở đây cũng vô dụng thôi, nếu không thì cô về đi... Đừng làm khó dễ chúng tôi, bảo an chúng tôi cũng chỉ là làm công, người trong tiểu khu này không giàu cũng quý, chúng tôi đắc tội không nổi, sao dám để cô đi vào."

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn ông ta, cười khổ nói: "Tôi cũng không muốn làm khó dễ mọi người, tôi sẽ không làm ồn đâu."

Sau đó cô ta lại chỉ chỉ bánh kem trên bàn: "Hôm nay là sinh nhật 12 tuổi của Tiểu Quân, tôi chỉ muốn nhìn con một chút thôi... Đã vài tháng rồi tôi không gặp được bé... Tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy ai đâu."

Đội trưởng đội bảo an cũng không đành lòng nói nặng, chỉ là thở dài một hơi.

Cô ta nhợt nhạt cười rộ lên, nói: "Thằng bé rất thích ăn đồ ngọt."

Đội trưởng đội bảo an lại thở dài, nói: "Nhưng mà... Cô cũng biết đó, bọn họ sẽ không cho cô gặp mặt..."

Người phụ nữ siết chặt hộp bánh kem, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm xuống.

.

.

.

xin lỗi mọi người, một tháng vừa qua là tháng bận rộn nhất từ khi tốt nghiệp...

mình phải dành thời gian đi làm và ôn tập để lấy chứng chỉ IELTS

mình vừa hoàn thành bài thi IELTS thứ 7 tuần trước thôi ;) hy vọng được điểm vừa-đủ để làm hồ sơ :))))))

gửi tặng mọi người chương mới, mình sẽ chạy nước rút bộ này và hoàn thành nó trước Tết

Cảm ơn mọi người đã đợi lâu đến như vậy ạ :D có lỗi gì mọi người cứ chỉ ra để mình sửa nhé ;)