Điều chỉnh một chút hô hấp, Cố Thanh Giang đem Bạch Linh đặt ở dưới thân, chuyện vừa nảy chỉ là một chi tiết nhỏ mà thôi, Cố Thanh Giang hào hứng dần dần càng thêm mãnh liệt, hăng hái của hắn càng thêm tăng vọt.
"Ha ha, Bạch Linh làm rất tốt! Cho nên, bây giờ baba khen thưởng nho nhỏ cho con, nằm ngoan hưởng thụ sự phục vụ của baba cho thật tốt!" Vừa nói vừa vừa đem kiện quần lót cuối cùng chướng mắt trên thân Bạch Linh cởi xuống.
Nháy mắt cái mông nhỏ trắng trắng mềm mềm , cùng nơi riêng tư phấn hồng hoàn toàn hiện ra trước mặt Cố Thanh Giang.
"Baba?" Bạch Linh rất hiếu kì, không hiểu baba tại sao muốn cởϊ qυầи nhỏ của cô .
Hai bàn tay lớn của Cố Thanh Giang không ngừng vuốt ve xoa nắn lấy cái mông nhỏ , cảm thụ được sự co dãn bóng loáng cùng mê người, không kìm hãm được tiến lên hôn mấy cái lên mông cô.
"Đến, Bạch Linh đem chân mở ra, để baba nhìn xem!" Chưa kịp nghe câu trả lời của Bạch Linh đã vội vàng chia chân cô sang hai bên đến độ cong lớn nhất.
"Ừm,hồng hồng, thật đáng yêu!" Nói xong liền cúi người hôn lên. Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trêu đùa hoa hạch màu hồng phấn nổi lên, thỉnh thoảng dùng sức hút vào mấy lần.
"Ba ba, đừng! Thật kỳ quái!" Cảm giác lạ lẫm làm Tiểu Bạch Linh sợ hãi.
"Bạch Linh đừng sợ! Tin tưởng baba!Con sẽ thích loại cảm giác này!" Cố Thanh Giang cũng khôngdừng lại động tác trên tay, ngược lại hút càng thêm ra sức.
"Nơi này của bảo bối thật là thơm! Ăn ngon thật!" Liếʍ mυ'ŧ thỏa thích, thỉnh thoảng còn nổi lên tà ác cắn lên tiểu hồng đậu một cái.
"Ngô. . . Ba ba. . ." Bạch Linh vô lực nằm dưới thân Cố Thanh Giang mà rêи ɾỉ, cảm giác xa lạ làm cô kìm lòng không được mà hai chân cũng cuộn lên , thân thể căng cứng.
Nhìn phản ứng của Bạch Linh , Cố Thanh Giang càng thêm ra sức. Lấy lưỡi làm dươиɠ ѵậŧ, không ngừng mà va đập vào tiểu hồng đậu của Bạch Linh.
Rất nhanh Bạch Linh liền không nhịn được, lần đầu được trãi nghiệm qua tìиɧ ɖu͙© làm cô hoàn toàn không hiểu nlàm sao để khống chế thân thể, thực sự là vừa dễ chịu lại vừa khó chịu, cảm giác xa lạ kia cô không biết hình dung như thế nào.
Cố Thanh Giang thừa dịp ý thức Bạch Linh mơ hồ , ôm lấy thân thể cô, đem khát vọng muốn giải thoát chen vào hai chân Bạch Linh, vịn eo nhỏ, ma xát với tiểu huyệt.
Trong lúc đó còn ác ý xẹt qua hoa hạch của Bạch Linh , làm cô rung rẩy, cuối cùng mới vừa lòng thỏa ý bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Mười năm này, Cố Thanh Giang rất cưng chiều Bạch Linh, Cố Thanh Giang năm nay ba mươi ba tuổi chưa lập gia đình. Ở bên ngoài đều truyền tai nhau, Cố Thanh Giang không cưới là bởi vì sợ con gái nuôi mình sẽ không thích ứng được, cho nên đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình. Thế nhưng người bên ngoài làm sao biết được , Bạch Linh kỳ thật chính là tiểu tình nhân nhỏ bé mà Cố Thanh Giang dưỡng thành, hàng đêm nằm dưới người hắn .
Nơi Bạch Linh học chính là trường học quý tộc tốt nhất , nơi này hội tụ những giáo sư âm nhạc nổi tiếng trên thế giới , Cố Thanh Giang vốn là muốn cho cô đi học ở trường chỉ giành cho nữ, nhưng Bạch Linh từ nhỏ đã vô cùng yêu thích dương cầm, cho nên Cố Thanh Giang liền cho phép cô học ở trường này.
Bạch Linh ở trường học là một thiếu nữ nổi tiếng, không phải là bởi vì bối cảnh gia thế của cô, mà là bởi vì cô đàn piano rất tốt. Cô là một thiếu nữ yên tĩnh đáng yêu ,chưa từng yêu ai.
Trong trường học rất nhiều nam sinh thích cô, nhưng là đối với đóa bách hợp tươi mát này , không có ai có lá gan dám đùa bỡn.
Chỉ có học trưởng Merl và Bạch Linh thì mới thân thiết chút, bởi vì họ học chung một lão sư.
"Bạch Linh, hôm nay cậu đàn rất tuyệt ! Thời điển đ ra phòng học, Merl không chút keo kiệt than thở, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Linh.
"Học trưởng, cậu không cần nói móc Bạch Linh, tôi đàn sao có thể sao so với cậu được!" Bạch Linh rất là sùng bái người học trưởng này, cậu ta cũng là người có tính tình cực kỳ an tĩnh , đôi mắt ôn nhuận luôn làm Bạch Linh cảm thấy thật ấm áp.
"Bạch Linh, tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách được không? thúc thúc của tôi mới mua cho tôi một cây dương cầm mới, rất tuyệt, cậu có muốn đi xem một chút hay không?" Merl dùng thanh âm sạch sẽ trong veo hỏi Bạch Linh, hòa nhã lễ độ, đây cũng là nguyên nhân mà Merl có biệt danh là Vương Tử dương cầm.Hắn ưu nhã như Vương Tử, đa phần các bạn nữ ở trường đều sẽ thích hắn.
"Tôi. . ." Bạch Linh là thật sự là rất muốn đi, vì Bạch Linh đối với dương cầm rất hứng thú, thế nhưng à baba nói cô tan học liền phải về nhà, cô làm sao có thời gian mà đi chứ?
"Tôi có chút nóng vội mà hiến vật quý trước mặt cậu, đừng cự tuyệt tôi được không? Bạch Linh!" Nhìn ra Bạch Linh do dự, Merl không ngừng cố gắng năn nỉ cô.
"Được rồi a! Tôi nhìn một chút liền rời đi!" Vẫn là ngăn cản không nổi dụ hoặc của dương cầm , Bạch Linh mỉm cười ngọt ngào đáp ứng lời mời của Merl .
"Ừm!" Merl rất thích cô bạn Bạch Linh này, cô sẽ không giống những bạn nữ khác một mực kề cận hắn không thả, Bạch Linh ở trường học ngoài hứng thú với dương cầm , những cái khác thì cô cũng không quan tâm, cô tinh khiết như đóa Liên Hoa, tươi mát trắng noãn, làm Merl thích đến phát cuồng.