Huyết Vũ Vi Phong [Công Tố Viên Ma Cà Rồng]

Chương 53

Chương 53: Khoảnh khắc nở rộ
Đợi Đường Vũ Tân đuổi kịp đến bờ biển thì trời đã sáng tỏ. Trong lòng cô hơi bồn chồn, không biết mình sẽ gặp chuyện gì ở bờ biển này.

Còn chưa tới bờ biển, xa xa Đường Vũ Tân đã nghe tiếng tranh cãi ầm ỹ.

“Sau khi tìm thấy Yoon Ji, ông muốn làm gì?”

“Tôi xin lỗi cậu Min Tae Yun, bởi vì sai lầm 7 năm trước của tôi khiến hai anh em cậu chia lìa lâu như vậy, hơn nữa Yoon Ji cũng bị tôi biến thành ma cà rồng. Có điều, tuy tôi nói xin lỗi nhưng trật tự xã hội này không cho phép bị phá vỡ.”

Jang Chul Oh quay người nhìn Min Tae Yun đứng trước mặt mình, thần sắc hổ thẹn, nói tiếp: “Vì trật tự xã hội, tôi đành phải sữa chữa sai lầm, đưa về lại đường chính.”

“Ông dựa vào đâu!!” Min Tae Yun chất vấn.

“Bởi vì tôi tạo ra con bé. Dù quan hệ hai người có thân thiết đến đâu đi nữa thì cậu vẫn chỉ là anh trai không cùng máu mủ của nó ở cô nhi viện, nhưng tôi thì tương đương với cha nó! Không có tôi thì không có nó!!” Jang Chul Oh mất khống chế hét to, ông chấn chỉnh lại hơi thở của mình nói tiếp: “Đường Vũ Tân từng nói, cho dù bắt được em gái cậu cô ấy cũng sẽ vì con bé là ma cà rồng mà thả ra. Cô ấy không gϊếŧ nó, vậy thì, để người cha mới là tôi đây giải quyết tất cả, sinh vật dị chủng như chúng ta căn bản không nên tồn tại!!”

“Vũ Tân… Đường Vũ Tân nói với ông chuyện này?!” Min Tae Yun kinh ngạc mở to mắt.

“Cái gì cô ấy cũng biết.” Jang Chul Oh cười khổ “Đến chuyện tôi là ma cà rồng cô ấy cũng biết nhưng lại luôn che giấu giúp tôi.”

“Cái gì!” Min Tae Yun sững sờ, thì ra cô ta luôn lừa anh!

“Đừng có tỏ vẻ như thế.” Jang Chul Oh thấy vẻ mặt Min Tae Yun có hơi căm ghét thì giải thích: “Cô ấy cũng không hề để lộ cho tôi biết cậu là ma cà rồng. Mọi bí mật đều biến mất ở chỗ cô ấy, toàn bộ đều bị cô ấy giấu đi. Tất cả mọi chuyện có thể phá hỏng quan hệ của chúng ta, khiến chúng ta bị tổn thương đều bị bóp chết từ trong trứng nước. Bản thân mạo hiểm, bất chấp tính mạng chỉ vì chúng ta có thể sống bình an vô sự, Min Tae Yun, cậu dựa vào đâu mà có thái độ như thế?”

Đối mặt với câu hỏi của Jang Chul Oh, Min Tae Yun không biết trả lời thế nào. Dù Đường Vũ Tân giấu diếm anh chân tướng, anh tin cô cũng xuất phát từ ý tốt, có điều anh không thể ngờ ngay từ đầu Đường Vũ Tân đã biết thân phận của Jang Chul Oh, vả lại ngày nào cũng làm như không có chuyện gì đi làm, lúc thấy Jang Chul Oh cũng chào hỏi tươi cười như gặp người bình thường, thái độ hết sức tự nhiên…

“Cô ấy biết thân phận ông từ lúc nào?” Min Tae Yun hỏi.

Jang Chul Oh nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một thời điểm thích hợp, đáp: “Lúc tôi cắn cô ấy lần thứ hai. Cậu không chú ý à? Lần đó tôi đích thân tới thăm cô ấy, còn nói xin lỗi với cô ấy nữa.”

Min Tae Yun nhớ lại tình hình lúc đó:

“Xin lỗi? Vì sao ông ấy lại xin lỗi?”

“Có lẽ ông ấy cho rằng mình đã làm chuyện gì đó không ổn.”

“Chuyện không ổn?”

“Biết đâu người cắn tôi là trưởng phòng Jang thì sao? Nên ông ấy mới xin lỗi tôi!”

Biết đâu người cắn tôi là trưởng phòng Jang thì sao? Nên ông ấy mới xin lỗi tôi! Trong ký ức, nụ cười của Đường Vũ Tân chói mắt đến mức người ta không thể mở mắt ra được.

Phải rồi, lần nào cô gái đó cũng ám chỉ cho mình, chẳng qua mình không hề phát hiện ra, lúc đó cô ấy thất vọng lắm sao? Hay là thấy may mắn vì mình không có phản ứng?

“Còn nữa.” Jang Chul Oh nhìn Min Tae Yun trầm ngâm, nói tiếp: “Từ sau lần đó, hẳn cậu không nhìn thấy tin tức có người mất tích trên báo nữa.”

Mới đầu, Min Tae Yun không rõ ý của Jang Chul Oh, nhưng nghĩ một chút liền tỉnh ngộ. Không có người mất tích, tức là Jang Chul Oh không tiếp tục hút máu mồi sống nữa, chẳng lẽ ông ta bỏ việc hút máu tươi rồi sao?

“Phải, đúng như cậu nghĩ.” Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Min Tae Yun, Jang Chul Oh khẳng định “Thế nên Yoon Ji mới chạy ra khỏi kho hàng, vì không nhịn được việc sống dựa vào máu túi, con bé không khống chế được khát vọng với máu tươi, trong tình cảnh không được phép đã trốn ra ngoài tự mình săn mồi…”

“Bảy năm, ông nuôi con bé như nuôi một con vật suốt bảy năm, cho dù nó có thể khống chế được du͙© vọиɠ nó cũng sẽ chạy ra ngoài hít thở không khí mới mẻ.” Min Tae Yun chỉ cần nghĩ tới tình cảnh sống của Yoon Ji bảy năm qua là lòng đau như dao cắt.

“Mặc kệ ra sao, bảy năm qua cũng là tôi nuôi nó. Cho nên muốn tìm cũng là tôi tìm, muốn trừng phạt cũng là tôi trừng phạt! Đường Vũ Tân là người dịu dàng, cô ấy không nhẫn tâm nhìn Min Tae Yun cậu biết em gái cậu là hung thủ cậu vất vả truy tìm bảy năm qua, cũng không nỡ nhìn cảnh cậu biết được sự thật phải tự tay bắt em gái cậu yêu thương. Cô ấy cũng không nhẫn tâm tự mình ra tay gϊếŧ em cậu, nên để tôi chế ngự, để tôi trừng phạt, để linh hồn đã nhuốm đầy máu những kẻ bẩn thỉu ô uế kia đến trả lại trật tự cho xã hội này.”

“Nói vậy, ông muốn gϊếŧ Yoon Ji sao?”

“Tuy đó là sai lầm của tôi nhưng vì đứa trẻ đó, thế giới này trở nên mất trật tự, vì sự ổn định của thế giới, tôi chỉ có thể…”

“Ông không có tư cách đó!” Nói xong Min Tae Yun không dằn được lửa giận, vung quyền nhằm vào Jang Chul Oh.

Đường Vũ Tân đứng cách đó không xa nhìn qua, chỉ thấy hai người nhanh chóng đánh thành một cục. Cô không nhẫn tâm nhìn tiếp, giơ tay trái lên che mắt mình.

“Ôi trời… sao cuối cùng vẫn thành thế này…” Đường Vũ Tân dùng sức gõ đầu mình, nghĩ xem phải nên làm thế nào thì nghe đằng sau có tiếng bước chân không lớn không nhỏ.

Nghe tiếng bước chân, lòng Đường Vũ Tân giống như gương sáng, không hề nghĩ ngợi đưa tay ôm lấy Yoon Ji vừa lướt qua bên mình vào lòng.

“Yoon Ji, em chạy chậm chút, em không thấy hai người trên đê kia đang đánh nhau rất vui sao, em đi qua làm bóng đèn làm chi?” Đường Vũ Tân kề tai Yoon Ji thì thầm.

Yoon Ji bị Đường Vũ Tân ôm, cả người cứng đờ, theo bản năng định chống cự nhưng nghe Đường Vũ Tân nói xong, cô bé nhìn ra bờ biển, chỉ thấy đại thúc và anh trai đang đánh lộn trên bờ biển.

Thấy Yoon Ji thả lỏng người, Đường Vũ Tân buông cô bé ra, đặt cánh tay bị thương lên vai Yoon Ji: “Em nhận ra hai người đó chứ?”

“Đại thúc và anh trai.” Yoon Ji đáp khe khẽ.

Nghe thanh âm ấy, Đường Vũ Tân âm thầm thở dài, giọng nói ngọt lim thế này, cũng không trách được hai người kia vì một cô bé không có quan hệ gì mà đánh nhau túi bụi…

“Yoon Ji à, em nói cho chị biết, em thích đại thúc nhiều hơn hay là anh trai nhiều hơn?”

Đối với câu hỏi này, Lee Yoon Ji cảm thấy tế bào não không đủ dùng, sao lại có vấn đề như thế?

“Xem câu hỏi ngu ngốc của chị kìa, đương nhiên là thích anh trai hơn rồi…” Đường Vũ Tân chửi thầm mình lơ đãng biến thành đồ ngu, lại hỏi: “Em biết sao mình thành như bây giờ không?”

Yoon Ji gật đầu, lên tiếng: “Sau khi bị đại thúc cắn, tỉnh lại trở thành như bây giờ.”

“Em có hận đại thúc không?”

Yoon Ji lắc đầu.

Ôi, bé ngoan… Đường Vũ Tân sờ mũi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, lại nhìn hai tên mê em gái còn đang đại chiến đằng xa, muốn khóc >__

“Hai người họ đang đánh nhau vì em đấy.” Đường Vũ Tân chỉ cánh tay bị thương về phía hai người.

Nháy mắt, khi cánh tay bị thương của Đường Vũ Tân đưa ra trước mắt Yoon Ji, ánh mắt không khống chế được biến thành màu xanh, du͙© vọиɠ khát máu đè nén trong cơ thể lần nữa thiêu đốt, cô bé chụp lấy cánh tay Đường Vũ Tân định rụt về. Khi Đường Vũ Tân còn chưa kịp phản ứng, Yoon Ji há miệng cắm ngập hàm răng vào vết thương đã kết vảy…

“Á!!!” Tiếng gϊếŧ heo lần nữa vang vọng quanh bờ đê, khiến hai người đang đại chiến trên đê dừng lại nhìn qua bên này.

Đường Vũ Tân nhìn cánh tay bị cắn, lông mày nhăn tít lại “Tốt xấu gì trước khi cắn em cũng phải thông báo cho chị một chút chứ!!”

“Yoon Ji!!” Trên đê, Min Tae Yun phản ứng lại đầu tiên, nhờ vào thân thể không bị thương trong cuộc chiến vừa rồi, Min Tae Yun huy động năng lực ma cà rồng cấp tốc di chuyển tới bên này.

Nghe tiếng Min Tae Yun gào lên, tim Đường Vũ Tân khẽ chìm xuống, rốt cuộc mình vẫn không bằng được Yoon Ji, tiếng đầu tiên anh gọi vẫn là Yoon Ji, có lẽ là mình tự đa tình mà thôi…

Đường Vũ Tân hơi thất vọng, nhìn theo hướng Min Tae Yun đang chạy tới, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thứ cô không muốn nhìn. Chỉ thấy Jang Chul Oh đang quỵ trên bờ biển giơ súng trong tay lên nhằm vào Lee Yoon Ji bên này…

“Không,

đoàng!”

Sau một tiếng đoàng vang dội, thế giới yên tĩnh lại. Lee Yoon Ji nhổ hàm răng từ cánh tay Đường Vũ Tân ra, kinh hoàng nhìn cô gái chắn trước mặt mình.

Đúng thế, khoảnh khắc Jang Chul Oh nổ súng, Đường Vũ Tân theo bản năng chắn người trước mặt Yoon Ji, cô cũng không biết vì sao mình làm vậy. Cô chỉ biết lúc đó trong óc cô hiện lên ánh mắt tuyệt vọng vô hồn của Min Tae Yun khi lần nữa mất đi em gái…

“Vũ Tân!” Min Tae Yun phi như bay đến bên người Đường Vũ Tân, nhìn ngực trái của cô không ngừng chảy máu “Vì sao…”

Nghe tiếng Min Tae Yun, Đường Vũ Tân mỉm cười, rốt cuộc không còn sức duy trì cơ thể, chậm chạp ngã xuống.

Min Tae Yun nương theo hướng Đường Vũ Tân ngã, đỡ lấy cô, để cô dựa vào lòng anh.

“Yoon Ji không sao chứ…” Ngã vào lòng Min Tae Yun, Đường Vũ Tân lại hỏi tình hình Lee Yoon Ji trước.

“Con bé không sao, vì cái gì…”

“Nó không sao… tốt quá rồi…” Đường Vũ Tân nói ngắt quãng, cô giơ tay như muốn vuốt ve mặt Min Tae Yun, lại bị anh giữ lấy.

“Nói cho tôi biết vì sao?!!”

“Không muốn… không muốn nhìn thấy bất cứ ai, bị tổn thương nữa…” Đường Vũ Tân ho liền mấy tiếng, kế đó phun ra một búng máu.

“Vũ Tân!” Đầu sỏ tội lỗi Jang Chul Oh chạy đến nơi, ông không dám tin vào mắt mình nữa, ông tự tay gϊếŧ chết người mang lại ánh mặt trời cho ma cà rồng bọn họ.

“Trưởng phòng Jang…” Đường Vũ Tân cười yếu ớt, “chú không sao chứ…”

“Tôi không sao, tôi và Min Tae Yun chỉ… chỉ phát tiết một chút thôi…” Jang Chul Oh cúi đầu nhìn Min Tae Yun xin anh đáp án khẳng định, tuy rằng vừa rồi hai người đều muốn gϊếŧ chết đối phương.

Min Tae Yun không nói, chỉ gật đầu.

Đường Vũ Tân cười, ít nhất hai người này vì mình mà tạm thời gác lại thù hận. Chỉ cần còn một hơi thở, có thể bình ổn trở ngại tâm lý của hai người kia là còn hi vọng.

Đường Vũ Tân đưa ánh mắt mơ hồ nhìn Min Tae Yun “Xem ra anh cũng không sao… tốt quá…”

“Em đừng nói nữa, tôi đưa em đi bệnh viện.” Nói rồi Min Tae Yun định ôm eo Đường Vũ Tân bế lên nhưng bị cô cản lại.

“Chờ… chờ một chút… trước… hứa với tôi một chuyện…”

“Em nói đi, chuyện gì?” Min Tae Yun nôn nóng hỏi.

“Tha thứ… tha thứ cho trưởng phòng Jang…” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun bằng ánh mắt mong đợi.

“Tôi… ông ta muốn gϊếŧ Yoon Ji.” Min Tae Yun ngước nhìn Yoon Ji. Hiển nhiên Yoon Ji cũng không ngờ, chỉ thấy chị gái hai lần, chị lại chắn đạn giùm cô, kế đó nhìn biểu hiện của chị và anh trai liền hiểu, người này nhất định rất thích anh cô…

“Trưởng phòng Jang… Yoon Ji… là cô bé ngoan… nên… xin ngài nhất định phải nhẫn nại… xin hãy cùng công tố Min… cố gắng nuôi dạy Yoon Ji thành ma cà rồng ưu tú…”

“Được, tôi hứa với cô, mau đến bệnh viện, không thể trễ nãi được nữa.” Jang Chul Oh dùng tay bịt chặt vết thương đang chảy máu.

“Cám ơn… công tố Min… xin lỗi… lừa anh lâu như vậy… tuy là ý tốt nhưng quả nhiên tôi quá ích kỷ rồi…” Đường Vũ Tân rút tay mình ra khỏi tay Min Tae Yun, sờ lên gương mặt trắng bệch của anh.

“Đừng nói nữa, người nên xin lỗi là tôi…” Nước mắt Min Tae Yun chảy xuống, rơi trên mặt Đường Vũ Tân.

“Anh khóc ư… vì tôi sao…” Đường Vũ Tân sờ nước mắt trên mặt mình, vui sướиɠ nở nụ cười, khóe mắt cũng ứa lệ “Mọi người có thể tha thứ cho nhau thật tốt quá, tuy tất cả không thể có được hạnh phúc nhưng có thể tìm được ý nghĩa tồn tại chính xác của mình thật sự tốt quá…”

Đường Vũ Tân đột nhiên nói năng mạch lạc, ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong, nói tiếp: “Vậy… rốt cuộc vì sao tôi lại tới nơi này đây…”

Gương mặt Đường Vũ Tân bỗng lộ ra thần sắc cô quạnh, nét mặt đó Min Tae Yun từng thấy qua hai lần, Jang Chul Oh chứng kiến một lần. Lần đầu tiên Min Tae Yun nhìn thấy là ở quán bar, không biết lúc đó ông chủ Ra nói gì mà mắt Đường Vũ Tân đỏ lên; lần thứ hai là lúc Đường Vũ Tân bị ma cà rồng tấn công lần đầu. Còn như Jang Chul Oh là lúc Đường Vũ Tân bị hút máu, mà lần này vẻ mặt Đường Vũ Tân có vẻ càng cô quạnh hơn, Đường Vũ Tân như thế này nhìn vừa lạ lẫm vừa xa xôi…

“Vũ Tân… chúng ta đi bệnh viện.” Thấy Đường Vũ Tân như thế, Min Tae Yun đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy tim đau đến nỗi không diễn tả được, đau gấp ngàn gấp vạn lần nỗi đau từng có khi biết Yoon Ji chết.

“Không cần đâu… tôi tự biết tình trạng mình.” Đường Vũ Tân cảm giác cả thế giới đang sụp đổ, vô số mảnh vụn không ngừng sụp xuống trong đầu, thân thể đang trở nên lạnh giá, hơn nữa còn bắt đầu chìm xuống một nơi không biết tên, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, đến cuối cùng không có tia sáng nào lọt qua nữa.

“Hứa với tôi, phải sống vui vẻ.” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun bằng ánh mắt vô hồn, Min Tae Yun nhìn cô mà tim thắt lại.

“Không! Em sẽ không có việc gì! Anh đưa em đến bệnh viện!” Nói rồi Min Tae Yun bồng Đường Vũ Tân lên chạy như bay tới chiếc Audi của mình.

Nghĩ tới nước mắt của Min Tae Yun vì mình mà chảy, giọng nói của Min Tae Yun vì mình mà lo lắng, trong lòng Đường Vũ Tân tràn ngập thỏa mãn chưa từng có, chỉ nở rộ trong giây phút này là tốt rồi, ít nhất mình đã làm được chuyện mình muốn, đã đi đến bước này rồi, vậy hãy để bản thân can đảm thêm một chút đi.

“Min Tae Yun, em yêu anh!” Nói xong câu cuối cùng, Đường Vũ Tân thỏa mãn khép mắt lại, không còn thanh âm nào phát ra nữa.

“Không! Nói với anh đây không phải sự thật! Vũ Tân, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!! Vũ Tân!” Nhìn Đường Vũ Tân yên tĩnh khép mắt lại, Min Tae Yun quỳ phịch xuống đất, hét lên như xé ruột xé gan.

Ít nhất lúc này đây, Min Tae Yun gọi tên Đường Vũ Tân, thậm chí cả họ cũng không gọi. Đáng tiếc, Đường Vũ Tân đã không nghe được nữa.