Chỉ yêu thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi theo đuổi một người. Nỗi ám ảnh với việc phải chinh phục được đối phương hệt như một căn bệnh. Nhưng một khi đã chinh phục được, ngọn lửa mãnh liệt ấy sẽ như bị dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt sạch sẽ.
Anh nhìn Dương Dương bằng dáng vẻ chân thành đến nỗi diễn viên chuyên nghiệp cũng khó mà phân biệt thật giả.
– Tôi cực kì, cực kì thích cậu, còn vẽ rất nhiều tranh về cậu nữa.
Nhìn thấy cặp lông mày của Dương Dương thoáng giãn ra, sự nghi ngờ trong ánh mắt cũng vơi đi bớt, Minh Triết mới đưa tay về phía cậu.
– Lần đầu gặp mặt đã xấu hổ như vậy, còn gây ra hiểu lầm, thật xin lỗi. Chúng ta làm quen lại đi.
Dương Dương khoanh tay trước ngực, ngập ngừng không muốn bắt tay. Ánh mắt cậu dò xét Minh Triết, chần chừ mãi rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cậu nghĩ tới bức tranh do Minh Triết vẽ.
Khi nhiệt độ của hai bàn tay chạm vào nhau, bỗng có một cảm giác giao hòa kì diệu.
– Tên tôi là Minh Triết.
Dương Dương khẽ gật đầu, đường quai hàm ưu việt khẽ kéo theo cơ bắp trên cổ.
Mặc dù vị “fan” này nhất định đã biết tên mình, nhưng vì lễ phép, cậu vẫn giới thiệu đơn giản:
– Dương Dương. – Dứt lời thì muốn rút tay ra, nhưng lại cảm thấy đối phương như đang dùng sức níu lại. Cậu nghi ngờ nhìn Minh Triết thì thấy anh đang mỉm cười.
– Cậu không hỏi tên tôi là những chữ gì sao?
Người này thật kì lạ.
Dương Dương hơi nâng cằm lên, vẻ mặt bắt đầu không kiên nhẫn, biểu cảm ấy khiến cậu càng thêm cuốn hút. Nhưng cậu vẫn cố duy trì chút nhẫn nại cuối cùng.
– Là những chữ nào?
– “Minh” trong minh bạch, còn “Triết”…
Lời còn chưa dứt, bàn tay thon dài, trắng trẻo đang nắm tay Dương Dương đột nhiên dật mạnh, kéo cả người cậu qua. Khoảng cách bị rút ngắn bởi cú kéo tay chớp nhoáng. Đồng tử màu nâu thẫm của Dương Dương giãn ra. Suýt chút nữa cậu đã đυ.ng phải gương mặt ngây thơ vô hại ấy, chóp mũi cùng chóp mũi sát gần như không hề có khoảng cách.
Mùi nước hoa trên người Minh Triết, thay thế anh trở thành kẻ xâm lược ranh ma, dũng mãnh tiến vào, sau đó khuếch tán rồi chiếm lĩnh hết thảy.Khoảnh khắc gần gũi ngắn ngủi này như một ảnh quay chậm kéo dài vô hạn, biến thành một tấm phim đen trắng.
Khoảng cách quá thân cận này làm hơi thở cũng bị nhuộm màu ái muội. Mùi thơm đọng ở mũi, mùi thuốc lá nồng nàn cùng mùi xạ hương tanh ngọt quyện vào nhau, hắc đến mức làm Dương Dương nhíu mày. Nhưng sau đó, cậu nghe được thoang thoảng vị ngọt dịu nhẹ của tầng hương cuối, nó vững vàng xâm nhập vào hơi thở rồi dần dần ngấm sâu vào lá phổi.
Hương thơm phức tạp cùng tiếng hít thở mập mờ lan tràn từ nụ cười hé mở của anh.
– Trong “không thanh bạch"
Minh Triết buông tay cậu ra, khóe miệng trái khẽ cong lên, ánh mắt đượm ý cười.
Rõ ràng một giây trước còn đang biện hộ cho nhân phẩm của mình, vậy mà một giây sau đã xấu tính phơi bày bộ mặt thật.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tin khuôn mặt này lần nào nữa.