TÌNH CŨ KHÔNG RỦ CŨNG TỚI.
“ Tô Lập Hy, anh bị cái quái gì vậy? Sao đột nhiên gần đây lại luôn hoài nghi em, kiểm soát em như thế? Anh khiến em cảm thấy ngộp thở”
Bảo Vy nổi điên khi Tô Lập Hy liên tục dò hỏi cô, nghi ngờ cô mỗi khi thấy cô qua lại với những nam sinh trong trường. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu họ tranh cãi với nhau về vấn đề này.
Tô Lập Hy đã thay đổi, Bảo Vy không biết điều gì tạo nên sự thay đổi đó trong hắn nhưng cô cảm thấy lòng mình khó chịu và mệt mỏi vô cùng. Hắn không chỉ xâm chiếm toàn bộ thời gian tự do của cô, hắn còn tra khảo cô, theo sát cô mỗi khi cô đi chơi cùng bạn bè.
“ Từ lúc nào anh trở nên ích kỉ như vậy?”
Tô Lập Hy dường như cũng mệt mỏi như cô, hắn chán nản “ Có lẽ là từ lúc anh phát hiện khoảng cách giữa chúng ta quá xa, quá dài, em và anh không cùng một dạng người”
“ Vậy, anh thuộc dạng người nào? Em thuộc dạng người nào?”- Bảo Vy thấy cay cay nơi khoé mắt, nhưng cô cố kiềm chế nỗi hỗn độn, sợ hãi trong lúc này.
Tô Lập Hy hít vào một hơi thật sâu “Em là bầu trời, anh là mặt đất, em chào đời đã là con gái một gia đình giàu có, còn anh, ngay từ lúc sinh ra đã kẻ bị ruồng bỏ, vì thế nên chúng ta chỉ có thể bước đi trên hai đường thẳng song song, không thể hoà làm một”
Những giây phút sau đó trôi qua trong im lặng, im lặng và im lặng. Trên con đường vắng, hắn cùng cô đội mưa về.
Hắn ướt, cô cũng ướt.
Hắn đau, cô cũng đau.
Cô đã không rơi một giọt nước mắt nào cho đến khi tiếng xe hắn xa dần. Có những chuyện không phải lúc nào cô cũng có thể nói ra, lẽ ra hắn phải dùng con tim của mình để cảm nhận. Khi con tim hắn không còn cảm nhận được nữa, điều đó đồng nghĩa với việc tình yêu trong hắn đã chết, không còn tin tưởng, không còn tín nhiệm, hắn giữ cô lại bên cạnh chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi. Vậy thà rằng cô bỏ chạy để bảo toàn kí ức, bỏ chạy để giữ lại hình ảnh hắn trong trái tim mình. Thế là cô để hắn đi, không nắm giữ, không níu kéo. Nhưng sâu thẳm nơi nào đó trong tim, cô vẫn chờ hắn quay lại.
Và hắn đã không quay lại.
Vài tháng sau, không biết bằng cách nào, cô nghe tin hắn đã quen với một người con gái khác. Cô vui cho hắn, cô đau cho mình. Khi đó cô chỉ hi vọng mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua để cô thôi không còn đau đớn, dày vò nữa.
Nhắm mắt nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, Bảo Vy khẽ ngồi dậy, cô bước xuống giường, đi ra nhà bếp lục lọi và tự pha cho mình một ly cocktail để thư giãn, không ngờ vừa quay lưng lại thì bắt gặp Tô Lập Hy đang đứng khoanh tay trước ngực, người hắn tựa vào mép cửa ngay phòng làm việc và nhìn cô bằng ánh mắt đầy say đắm.
- Không ngủ được à? – Tô Lập Hy tiến lại chỗ Bảo Vy đang đứng. – Mình mẩy đau nhức hay lạ chỗ?
- Tôi nghĩ cả hai. – Bảo Vy giơ ly cocktail lên – Uống thứ này vào một chút sẽ buồn ngủ thôi. Loại mới tôi vừa học được đấy, anh có muốn thử không? Tôi pha cho anh một ly.
- Không cần mắc công vậy đâu, tôi thử một chút xem vị nó thế nào là được rồi. – Tô Lập Hy đột nhiên lấy ly cocktail trên tay Bảo Vy, nhấp thử một ngụm rồi gật gù. – Cũng ok đấy.
Hành động thân mật của Tô Lập Hy khiến Bảo Vy đỏ mặt. Khoảng cách giữa hai người hiện giờ chỉ cách nhau tầm một bước chân, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi xà bông tắm thơm tho trên da thịt hắn, từ ngày gặp lại nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cô với hắn đứng gần thế này.
- Tôi…tôi về phòng đây. – Bảo Vy vừa tính lách qua người hắn liền bị thân hình to lớn của hắn chắn ngay trước mặt.
- Loại thức uống này không có công dụng giúp cô dễ ngủ, giảm đau đâu, tôi có một cách khác hiệu quả hơn đấy. – Tay Tô Lập Hy khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của cô khiến cô đứng yên bất động. – Có muốn thử không? Hửm?
Dứt lời, hắn đặt ly cocktail xuống quầy rượu rồi vòng tay quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô làm cô giật mình đến toàn thân cứng ngắt. Cô đoán hắn đang cố tình trêu chọc, hù doạ cô bằng những hành động tán tỉnh thân mật này, hắn cho rằng cô sẽ sợ hãi và hốt hoảng bỏ chạy trước sự tấn công táo bạo của hắn nhưng hắn đã lầm, cô không còn là cô gái non nớt, e thẹn như ngày nào. Nếu hắn muốn đùa, cô sẽ đùa với hắn một chút cho vui. Cô nghĩ hắn không có hứng thú động vào người cô bởi bây giờ bên cạnh hắn có thiếu gì người phụ nữ hấp dẫn, xinh đẹp hơn cô. Hoàng Yến là một ví dụ điển hình.
- Cách gì ? - Thay vì giãy giụa né tránh, Bảo Vy bình thản ngước lên nhìn hắn, giọng điệu ngây thơ, điềm tĩnh.
- Trước đây khi tôi bị thương, cô cũng từng sử dụng cách này để giúp tôi giảm đau còn gì.
Mặt hắn cúi xuống áp sát mặt cô, hơi thở nam tính của hắn phả vào cổ cô và đôi môi hắn bắt đầu vuốt ve da thịt cô làm cho thân thể nhạy cảm của cô khẽ run lên nóng rực. Hình như rất lâu, rất lâu rồi cô mới cảm nhận được thứ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, thèm khát dâng trào này. Cô mím chặt môi kiềm nén rêи ɾỉ khi đầu lưỡi mềm dẻo, linh hoạt của hắn lướt qua lướt lại, thi thoảng ngừng lại mυ'ŧ nhẹ bên cổ cô tạo nên một loại thanh âm nghe thật da^ʍ mỹ, gợϊ ȶìиᏂ. Cô muốn đẩy hắn ra, muốn né tránh sự động chạm từ hắn nhưng kì thực, hắn đang giúp cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, thoải mái.
- Đủ rồi Tô Lập Hy. Mau ngừng lại đi…
Bảo Vy hốt hoảng giữ lấy hai bàn tay vừa lẻn vào áo cô, ôm trọn cặp ngực đầy đặn, căng tròn của cô.
- Không mặc đồ lót mà dám ra khỏi phòng à? – Hai bàn tay hắn vẫn lì lợm xoa nắn bầu vυ' mềm mại của cô khiến chúng nhấp nhô thành nhiều hình thù khác nhau. – Có phải muốn quyến rũ tôi không? Hửm?
- Anh điên à? – Cô dùng sức gỡ tay hắn xuống – Buổi tối đi ngủ ai mà mặc đồ lót, vả lại khi nãy tôi nghĩ anh đã ngủ rồi…
Hắn không thèm quan tâm đến sự lúng túng và những lời biện hộ của cô, hắn đang bận điều khiển bàn tay chết tiệt của mình mơn trớn vùng mu bên dưới bụng cô, kịch liệt vuốt ve.
- Dương Bảo Vy…- Hắn thì thầm bên tai cô – Cô ngày càng da^ʍ đấy…nhạy cảm đến mức này ư…nhìn xem…lầy lội cả rồi…
Hắn đưa bàn tay sáng bóng, dính đầy da^ʍ thuỷ lên trước mặt cô khiến cô không khỏi thẹn thùng, vội vàng đảo mắt nhìn sang hướng khác. Cô rất muốn kiểm soát thân thể mình nhưng trước sự trêu chọc, khuấy đảo từ mấy ngón tay thon dài của hắn, cô căn bản không trụ được bao lâu. Cô cảm thấy thật mất mặt.
- Anh….
Tim cô đập loạn xạ khi phát hiện hắn đang đưa tay lên miệng mυ'ŧ sạch thứ đó của mình. Cô còn chưa kịp định thần, hắn đã tiếp tục tìm đường tấn công vào tiểu huyệt cô, ở nơi mềm yếu nhất trên thân thể cô mà không ngừng mát xa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tiếng chuông từ chiếc điện thoại của Tô Lập Hy bất chợt vang lên báo hiệu cuộc gọi đến làm Bảo Vy khẽ giật mình, cô vội đẩy tay hắn ra rồi bước nhanh vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Hắn điên rồi.
Cô cũng điên rồi.
Cô với hắn vừa làm cái quái quỉ gì thế?
Sao hai người có thể hành động điên rồ như vậy được….