Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Bắc Thành cau mày, ngay sau đó tiêu sái móc ra một điếu thuốc: "Cô quá lo lắng, biệt thự riêng của tôi có mấy cái, sau khi kết hôn, sẽ không ở cùng người nhà của tôi."
Du Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm ánh mắt anh thâm trầm, luôn cảm thấy, anh phải là một người đàn ông có tâm sự.
Một người buồn rầu hút thuốc, một người khác yên lặng quan sát, một điếu thuốc rút ra cho tới khi nào xong thì thôi, Diệp Bắc Thành phá vỡ yên lặng: "Nhìn đủ chưa? Chớ hoài nghi lời tôi nói, cho tới bây giờ tôi không nói láo với đàn bà."
Lật đật cúi đầu xuống, cô lúng túng khoát khoát tay: "Vậy tôi về nhà trước, bái bai."
"Chờ một chút." Diệp Bắc Thành kéo cánh tay cô lại: "Lời cũng chưa nói xong, bái cái gì bái?"
"Không phải đã nói xong sao?" Cô nghi ngờ quay đầu.
"Là tôi nhằm vào khốn khổ của cô giải thích tương ứng, nhưng cô cũng không có tỏ thái độ, có tiếp tục đề nghị khi trước hay không?"
"Tôi không có đổi ý thì tiếp tục!"
Diệp Bắc Thành cười cười: "Được, ba ngày sau tôi sẽ công bố chuyện kết hôn ra ngoài, sau đó canh ngày tốt tôi sẽ liên lạc lại với cô."
"Ừ." Du Tĩnh Nhã gật đầu một cái, trong lòng xẹt qua một tia nhàn nhạt ưu thương, xem ra cả đời cô định trước sẽ không hạnh phúc, không có hôn nhân tình yêu, giống như sương buổi sáng, bất kể cô cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối không thấy rõ phía trước...
Được cái mình muốn, dù có thể duy trì năm mươi năm, cuối cùng chẳng qua là một hồi giao dịch.
"Cô nói với người nhà ra sao?" Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm hai tròng mắt cô mơ màng, nhẹ giọng hỏi.
"Có nói hay không đều giống nhau." Cô tự giễu cười một tiếng: "Dù sao cũng không có người sẽ tin."
mặc dù anh không biết rốt cuộc gia đình cô là như thế nào, nhưng cô vì thoát khỏi nơi đó tình nguyện buông tha tình yêu, có thể thấy thật sự cực kỳ tuyệt vọng.
Không khỏi, anh đối với cô sinh ra thương hại: "Sau này, tôi sẽ tận lực chăm sóc kỹ cô, cô muốn cũng tận lực thỏa mãn cô, trừ..."
"Được rồi." Cô nhanh chóng cắt đứt lời anh: "Ngoại trừ tình yêu, tôi biết, cho nên không cần lập lại!"
Thật là quá không thân sĩ, mặc dù cô căn bản không lạ, có thể cũng không cần luôn treo ở trên miệng đi, tổn thương lòng tự ái.
"không phải tôi có ý đó, tôi chẳng qua là..."
Diệp Bắc Thành vừa định giải thích, Du Tĩnh Nhã hét lên một tiếng: "Oa, bắt đầu đếm ngược thời gian, tôi không lo trở về nhà nữa, tối nay phải ngủ đầu đường xó chợ!"
Không đợi anh kịp phản ứng, cô đã chạy như điên vào trong bóng tối, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, thở hỗn hển chạy trở lại nói: "Nếu như mười một giờ chưa trở về, mẹ tôi sẽ khóa trái cửa, biết chưa?"
Diệp Bắc Thành máy móc gật đầu một cái, đưa mắt nhìn cô dần dần biến mất vào hẻm tối, cho đến ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được mới thôi.
một lần nữa đêm trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng ve kêu, nhưng cũng có loại người không chịu nổi tiếng thê lương lọt vào tai.
Diệp Bắc Thành tắm xong, cài áo choàng tắm trắng như tuyết ngang hông, đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngưng mắt nhìn thành phố đèn đuốc huy hoàng.
Anh thích đêm tối như vậy, có thể cách xa ban ngày huyên náo, càng thích ở trong đêm tối nhìn xuống thấy được tất cả cùng không thấy được gì, làm ăn càng ngày càng lớn, lòng, cũng càng ngày càng tịch mịch...
Tít tít... điện thoại di động trên giường truyền tới tin nhắn nhắc nhở, anh đi tới tùy ý mở ra nhìn một cái, khóe môi gợi lên bất ngờ cười.
"Diệp Bắc Thành tiên sinh, thật ra thì anh không cần đồng tình với tôi, bởi vì... Tôi không cần."
"Why?" Anh nhanh chóng trở về, cuối cùng người phụ nữ này nói một ít lời làm anh tò mò, so với bây giờ.
"Tôi muốn chạy trốn khỏi nhà không phải bởi vì tôi không sung sướиɠ, mà là bởi vì, tôi hy vọng mình có thể sống vui vẻ hơn."