Cẩu Tiểu Xuyên nhìn vào hành lý của Tạ Phong Hành: "Mày thế mà dọn đi thật, nhưng sao lại biến nó thành bánh bao mềm thế kia!"
“Tao đang muốn huấn luyện, ở lại sân thi đấu vừa hay không cần chạy qua chạy lại.” Tạ Phong Hành giải thích thêm, “Với lại sức khoẻ của lão cha không được tốt lắm, thôi bỏ đi, xem sau này thế nào rồi tính?”
Cẩu Tiểu Xuyên tức đến đỏ mặt, mắng: "Mẹ nó, đừng có xem Tạ Duy như một món đồ vô hại. Mày cũng bị mù rồi sao? Còn coi anh ta là người tốt… mày nói xem, ánh mắt mày nhìn nam nhân sao đều kém như vậy?”
Tạ Phong Hành mê man kéo theo rương hành lý lên xe.
Hình tượng kia đã bị biến đổi thông qua mấy lời Cẩu Tiểu Xuyên kể, liên hệ cùng những tư liệu Tiểu Ái đã điều tra mới nhất, ngọn nguồn cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Nguyên lai anh trai Tạ Duy của cậu là Tạ gia nhận nuôi.
Vợ chồng Tạ lão kết hôn nhiều năm không có con nên đã quyết định nhận nuôi Tạ Duy. Khi Tạ Duy được 11 tuổi, họ mới có cốt nhục thân sinh, cũng chính là cậu.
Nhưng cậu lại là người ăn chơi trác táng, không biết cách làm cho Tạ lão yêu thích, ngược lại Tạ Duy ở Tạ gia xuân phong đắc ý, ván đã đóng thuyền chắc chắn là người thừa kế.
Chiếu theo những gì Cẩu Tiểu Xuyên giảng giải, hắn ta chính là một trà xanh ca ca, quan hệ giữa cậu và lão cha căng thẳng như vậy đều do Tạ Duy giở trò bên trong.
Cốt truyện Tu hú chiếm tổ rất quen thuộc, cùng hào môn ôm sai trăm năm không thay đổi giống nhau.
Tuy nhiên, Tạ Phong Hành không quá quan tâm về điều này vì Cẩu Tiểu Xuyên thiên vị cậu nên lời nói không nhất định công bằng. Sự thật như thế nào, về sau sẽ tự nhiên hé lộ.
Dọn ra khỏi biệt thự, Tạ Phong Hành đã trực tiếp đi đến sân thi đấu ở Bắc Thành để ở lại.
Ngay khi đến và đang sắp xếp đồ dùng, cậu lại nhận được tin nhắn của Tống Ngọc gửi đến xin thêm bạn tốt.
Tạ Phong Hành trực tiếp đem hắn kéo đen.
--
Cửa sổ sát đất được mở ra, gió từ đại dương thổi vào bên trong, nhẹ nhàng làm tấm màn trắng tung bay. Trên chiếc giường lớn được trang trí bằng kim loại tỏa sáng, Tống Ngọc toàn thân trần trụi, hắn quỳ gối phía sau một thiếu niên, mồ hôi chảy như mưa.
Lúc thiếu niên gầm lên cao vυ't, hắn cũng ngẩng đầu lên trời, thở hồng hộc mà ngã xuống giường.
Trong lòng đang buồn bã, cảm giác thoả mãn cuối cùng là sự sảng khoái.
Thiếu niên muốn ôm lấy Tống Ngọc nịnh nọt, nhưng lại bị hắn chán ghét, thở phì phò đuổi đi: "Cút ra."
Thiếu niên kia tức đến khó thở, ngay lập tức quỳ dậy mắng hắn: "Anh mẹ nó thật bỉ ổi, kéo quần lên liền không nhận người đúng không?"
"Nói giống như người vừa rồi sướиɠ đến bắn nướ© ŧıểυ không phải là em vậy?" Tống Ngọc đi vào phòng tắm, không quan tâm đến thiếu niên kia, mái tóc của hắn hỗn độn, thoạt nhìn âm lệ lại vô tình.
Bắc thành đã kết thúc trận đấu, đến lượt Nam thành tổ chức trận chung kết. Khoảng thời gian này kéo dài trong nửa tháng, Tạ Phong Hành cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Ngoài việc thường xuyên đến sân tập bên ngoài Nam thành, cậu còn phải dành thời gian để luyện tập lái xe.
Lục Trì mời cả đoàn đội đến bồi luyện cho cậu, hắn cũng sẽ ngẫu nhiên đến xem cậu tập luyện, nhưng cơ bản đều chỉ ngồi ở đó một lúc rồi rời đi.
Lúc mới nhận thức, Tạ Phong Hành cảm thấy Lục Trì có điểm kiệt ngạo khó thuần, không dễ kết bạn. Tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra, người này giống hệt như những gì Cẩu Tiểu Xuyên từng nói, không dễ gì ở chung.
Hắn có điểm lạnh nhạt, lại còn rất ít nói, luôn nhìn người khác chằm chằm bằng vẻ tối tăm cùng táo bạo, như thể luôn mơ màng không rõ.
Cứ cách mấy ngày, anh trai Tạ Duy cũng sẽ gọi điện, dặn dò cậu không được tham gia thi đấu nữa: "Nếu em không chịu nghe lời, đến xe đua anh cũng sẽ thu hồi."
Tạ Phong Hành cảm thấy lý do bọn họ phản đối cậu tham gia đua xe là vì họ cho rằng, cậu chỉ đang chơi chơi, mà chơi như thế sẽ không đạt ra thành tích gì.
Thế nên, cậu đã hạ quyết tâm phải đạt được thành tích tốt nhất, chứng minh cho bọn họ xem.
Đua xe là môn thể thao đa năng nhưng cũng rất khó khăn. Trừ phi sử dụng xe cơ khí, tất cả đều phụ thuộc vào sức lực, sức chịu đựng và tốc độ phản ứng của từng cá nhân.
Từng có người nói rằng, tay đua xe đều là toàn năng, có thể tham gia đua F1 mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, trừ bỏ các địa hình đặc biệt như phi cơ bên ngoài. Tuy nhiên, đối với từng cá nhân, để đua xe cần phải có thể lực, sức chịu đựng và phản ứng tốc độ phi thường, đòi hỏi thể lực khống thua gì một cuộc đua marathon. Tạ Phong Hành quyết đoán, can đảm, tốc độ phản ứng xuất sắc, cậu không bị giới hạn bởi thể lực.
Trời ngày càng nóng, tập luyện cũng càng ngày càng vất vả. Nhiệt độ trong xe đua thường lên tới 40 độ trở lên, đặc tính của trang phục khi đua xe lại bao quanh kín mít, mỗi lần tập luyện xong, cả người Tạ Phong Hành đều ướt đẫm mồ hôi.
Sau nửa tháng luyện tập, người không bị đen đi, nhưng cơ thể lại tinh tráng hơn rất nhiều, múi bụng đã hơi nhô lên, cả người Tạ Phong Hành nhìn rất có tinh thần..
“Trừ bỏ cái mặt, mày ngày càng giống 1 rồi đấy.” Cẩu Tiểu Xuyên nhìn cậu đánh giá.
"Muốn hay không cũng phải luyện tập, mà tao nghe nói cơ bắp của công 0 là nổi tiếng nhất đấy.” Cậu hướng người bạn trai của hắn đang ở trong video, cố tình nói.
"Bảo bảo của anh hiện tại chính là đẹp nhất, anh không thích em có cơ bắp, anh thích thịt mềm da trắng, em phải nghe lời anh, không được luyện."
Tạ Phong Hành thò lại gần hơn, dùng ánh mắt ghét bỏ, "Hai người bọn mày có thể hay không đừng trước mặt tao khoe khoang ân ái?"
Bạn trai của Cẩu Tiểu Xuyên là Trần Trác, là một chàng trai trầm tĩnh, năm nay 24 tuổi và đang học tại một trường đại học ở phía bắc. Cả hai đều là những người yêu xa luyến tình. Vì thế, hầu hết mỗi ngày của họ đều dành cho việc chat video.
Cẩu Tiểu Xuyên với bạn trai yêu đương rất ngọt ngào, hắn cũng khuyến khích Tạ Phong Hành nên yêu đương.
Tình yêu của hắn lớn hơn cả thiên đàng, sống một đời người có thể bị mất đi tất cả, nhưng không được phép thiếu mất đi tình yêu.
"Có một người đàn ông ấm áp ở trong nhà, quan trọng hơn cả núi vàng núi bạc", là một trong những biểu ngữ mà hắn thích nhất.
“Không có tiền, mày cũng nguyện ý đi theo hắn để ăn cỏ ăn trấu à?”
"Tất nhiên rồi, chỉ cần thoả mãn lòng mình, cho dù phải ra ngoài đường cái ngủ, tao đây cũng nguyện ý!”
Tạ Phong Hành chỉ có thể nói Cẩu Tiểu Xuyên sống trong giàu sang quen rồi, chưa ăn qua khổ, nên vẫn là quá ngây thơ.
“Đó chẳng phải là lý tưởng trước đây của mày à, như thế nào lại thay đổi? Biểu ngữ này cũng do chính mày truyền lại cho tao đấy.”
Tạ Phong Hành nhìn nhìn cái núi vàng núi bạc biểu ngữ, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng được lời Cẩu Tiểu Xuyên vừa nói.
Bởi vì nhân thiết của cậu trong nguyên tác chính là cái luyến ái não tàn, vì yêu đến mạng còn có thể ném đi, huống chi chỉ là ngủ ngoài đường cái.
Bất quá, cậu hiện tại đã không còn có ước muốn theo đuổi loại tình yêu đầy khát vọng như thế nữa.
Cậu nhìn Cẩu Tiểu Xuyên, từ trong mắt hắn thấy được ánh sáng của tình yêu rực rỡ. Cậu nghĩ, hắn như vậy thật ngốc, khi muốn theo đuổi một tình yêu mù quáng như thế.
Ái cùng dục đến tột cùng là loại cảm giác gì, sao nó lại có ma lực khiến con người điên cuồng, thậm chí là phạm tội.