Editor: Pun.
Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, thì thời gian đã qua hơn nửa giờ mùi (13h-16h)
Mặt trời vẫn nắng gắt như trước, bình thường vào giờ này ca nhi nào cũng ngồi trông coi thóc đang được phơi nắng, còn a ca thì vẫn ra đồng làm việc, bận bịu cày bừa.
Trong nhà nếu có trâu thì thoải mái hơn nhiều, không có trâu, cũng chỉ có thể sử dụng nhân lực trong nhà, và sẽ rất mệt.
Quý gia có một đầu trâu, việc cày ruộng này cũng thoải mái hơn không ít, chẳng khác nào (?) Vương ca nhi ít nhiều cũng có thể nghỉ ngơi một chút, chưa đến mức quá mệt mỏi.
Nhớ tới Vương ca nhi, Quý An Dật có chút hơi đau lòng.
Hai người bọn họ cuộc sống sau này còn có chút hy vọng, chỉ cần cố gắng hết sức, hảo hảo kinh doanh, thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Nhưng cuộc sống của Vương ca nhi thì khác, phía trên có Quý bá ma áp chế, không thể sống thoải mái theo ý mình, trừ khi. . . . . .
Quý gia chỉ có một đứa con là Quý A Cường, mặc kệ thế nào, cũng không có khả năng tách ra ở riêng.
Nên hắn muốn nghĩ ra một biện pháp gì đó, tốt xấu gì cũng có thể giúp Vương ca nhi sống thoải mái hơn một ít. Lúc trước nếu không có y, khi hắn sống lại trên người Quý An Dật, thì có thể nói là đã bước chân vào tử cục nửa bước khó đi.
Chữ hiếu lớn hơn trời, một chữ hiếu có thể đè chết một người.
Vợ chồng Quý Sơn đã chết, vợ chồng Quý Cốc nhận nuôi hắn, mặc kệ tình huống ra sao, thì chung quy vợ chồng Quý cốc vẫn là trưởng bối trực hệ của hắn, hắn phải hiếu kính với hai vị thân nhân của mình.
Có một số việc Quý An Dật không muốn nghĩ sâu, nghĩ nhiều, thì trong lòng hắn lại càng không tiếp thu được.
Hắn không phải là một người hiền lành thuần túy, nhưng ai đối xử với hắn tốt, hắn đều sẽ nhớ kỹ, đợi có cơ hội liền báo đáp lại.
Vương ca nhi mặc kệ nói như thế nào, với hắn mà nói, y là người có ân với hắn
So với hoàn cảnh của Vương gia, hoàn cảnh của Quý gia lại càng khó khăn ác liệt hơn, hắn ở Vương gia tuy sống khó khăn nhưng rất tự do, còn ở Quý gia cái gì cũng không có.
Hảo hảo cố gắng, Vương gia có tốt lên, thì cuộc sống của Vương ca nhi ở Quý gia mới được nước lên thuyền theo.
Có thực lực, thì ánh mắt của người khác tự nhiên sẽ thay đổi, thái độ cũng thế.
Hít hơi thật sâu, Quý An Dật thu lại cảm xúc của mình.
Nghĩ nhiều, không bằng thay vào đó bằng hành động thực tế.
Trong nhà còn để lại một chút mứt trái cây, định đem qua tặng cho thôn trưởng và Lưu đại ma nếm thử, hắn sẽ làm thêm một ít cải khô kho, khi ở trên trấn vốn định mua thêm chút rượu, nhưng lại không biết thôn trưởng thích uống loại rượu nào, kỳ thật, hắn cũng không biết thôn trưởng có thích uống rượu hay không a.
Nghĩ nghĩ, tốt nhất là làm hai món khác biệt thì tương đối thỏa đáng hơn, khi đến đó nói chuyện, hỏi một chút là được.
Món cải khô kho rất hợp để uống rượu, nếu ai thích uống rượu, hẳn sẽ nhịn không được mà uống vào vài chén.
Đem đồ vật này nọ sửa sang lại, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đóng kỹ cửa nhà, đi về phía nhà thôn trưởng.
Dưới tán cây ngô đồng, thôn trưởng đang nằm trên ghế mây, quạt hương bồ để trên mặt, xem bộ dáng hình như đang ngủ trưa, hai hài tử không thấy đâu, chắc là ở trong phòng học bài, Lưu đại ma thì đang dựa vào ghế dựa, chậm rãi khâu giày, lâu lâu lại cầm quạt hương bồ quạt lên quạt xuống hai cái.
Ve sầu vẫn kêu không biết mỏi mệt, ánh mặt trời luồng qua những kẽ lá buông xuống sân, tạo thành những vệt sáng loang lổ, như đang lén lút, chơi đùa với họ, một cảm giác ấm áp khiến người ta xao xuyến.
Được bức tranh ấm áp này che đi, ngay cả tiếng ve sầu kêu râm rang, cũng không cảm thấy ầm ĩ.
Cả hai lần đến viện này, Quý An Dật đều có cảm giác, lòng mình đặc biệt bình yên, hắn rất thích bầu không khí ấm áp này.
Khí chất của Lưu đại ma thực sự rất nhã nhặn lịch sự, tuy từ này dùng trên người một nam nhân thì không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ không ra từ nào khác thích hợp hơn.
Ông lịch sự nhã nhặn không mang nửa phần nữ khí, càng thiên về hướng nho nhã giống như một thư sinh, chắc là có liên quan đến việc chăm lo việc nhà, lại mang theo một cỗ thanh tao lịch sự ôn hòa, ông mang đến cho người ta một cảm giác nhã nhặn lịch sự như vậy.
Đến trước cửa viện, Quý An Dật không dừng cước bộ, mà tiếp tục đi thẳng vào trong đến dưới tán cây ngô đồng.
Khi đến gần, Lưu đại ma dường như cảm ứng được, ông ngẩng đầu lên, thấy người tới, lộ ra một nụ cười, tinh tế nói. "Đến đây." Đem giày đặt lên bàn đá bên cạnh, cầm ấm rót ra hai chén nước, khi đưa một chén Vương Tiểu Nhị, đáy mắt ông cười lộ ra vẻ từ ái.
Vương Tiểu Nhị cảm nhận được thiện ý của ông, nhận lấy chén, nhếch miệng cười thật vui vẻ.
"Lưu đại ma đây là hai món ăn khác nhau ta tự mình làm, ông hãy nếm thử một chút đi ạ." Quý An Dật đem rổ bỏ lên bàn đá, mở tấm vải phủ trên rổ ra, bưng cái dĩa ở trong đặt lên bàn.
Khụ, cái dĩa này là hắn cố ý mua hai cái ở trên trấn , màu trắng, bên cạnh có một đóa hoa đơn giản. Nếu dùng bát trong nhà để đựng, thì hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao làm vậy cũng không quá thỏa đáng.
Lưu đại ma vui tươi hớn hở cười. "Nghe mùi vị này tuy hơi lạ nhưng rất thơm, ta chưa bao giờ nếm thử qua, nhưng ta rất thích. Tự ngươi nghĩ ra?"
"Vâng." Nghĩ nghĩ, Quý An Dật đem chuyện buổi sáng nói ra.
Cũng không kể quá tỉ mỉ, chỉ nói là, hai món ăn này, được một tửu lâu vừa ý, nên muốn mua. Đương nhiên, hắn cũng có nói đến chuyện mình không biết chữ. Sao đó, đỏ mặt nói. "Lưu đại ma người có biết chữ không? Ta muốn . . . . . . Ta muốn đi theo người học một chút."
"Ý tưởng này rất tốt, biết đọc biết viết, thì ta cũng có biết một chút, nhưng là do trước kia ông nhà ta dạy." Dừng một chút, ông còn nói. "Biết được chút chữ, thì người cũng thông minh hơn một chút, nhưng, Quý ca nhi dù không biết chữ, cũng là một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện a."
Nói xong ông cầm đôi đũa, nếm thử món cải khô kho, chậm rãi nhai, giòn giòn, có chút vị cay, trong miệng tràn ngập hương vị của mè, rất ngon miệng, còn mang theo chút vị ngọt nguyên bản của củ cải.
"Vị rất ngon." Để đũa xuống, ông nhìn Quý An Dật cười cười. "Chính là ta già rồi, răng không được tốt lắm, nên không thể kiên nhẫn nhai cái này nổi, ông nhà ta chắc sẽ thích nó hơn, dùng để nhắm rượu thì còn gì bằng."
Ánh mắt ông dừng trên mứt trái cây, hơi hơi sáng lên, cầm lấy muỗng nhỏ trên dĩa bên cạnh, mυ'ŧ một ít, nếm nếm. "Ngược lại ta thích cái này hơn. . . . . . " Ông nghĩ nghĩ, nở nụ cười. "Là mứt trái cây phải không? Cái này làm rất ngon." Nói xong, ông lại ăn thêm một miếng, xem ra là thực sự rất thích.
"Đằng sau núi ta có trồng vài cây mơ, trước kia chỉ trồng chơi, nếu có rảnh thì ngươi qua đó hái, không cần đem lại đây, chỉ cần khi qua đây học chữ, mang sang một ít mứt trái cây là được." Để muỗng xuống, ông uống một hớp nước.
Quý An Dật vẻ mặt vui mừng cười vui vẻ, ánh mắt sáng trong suốt, giống như mặt trời trên đỉnh đầu, rất chói mắt xinh đẹp. "Vậy làm phiền người Lưu đại ma. Ta liền xem canh giờ nào có thể qua đây được liền qua được không ạ?"
"Được, ta cả ngày cũng không có chuyện gì vội, buổi chiều tối là thanh nhàn nhất, ngươi qua đây thì ta có người làm bạn, cũng là chuyện tốt." Nói xong, ông ngừng một chút, nhìn Quý An Dật, ánh mắt ôn nhu. "Hai tiểu tử kia của ta cũng không biết sao, khoảng thời gian trước có mang tin tức về, nói Nhị ca nhi có thai, được ba tháng rồi, cái thai rất ổn định, không biết có phải là một tiểu ca nhi hay không."
Ông vừa tỉ mỉ lẩm bẩm chút chuyện nhà, vừa cầm giày tiếp tục khâu.
Ve sầu vẫn kêu không biết mỏi mệt, bên cạnh là âm thanh ôn nhu tinh tế của Lưu đại ma, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị ngồi bên cạnh bàn đá, nhìn ông khâu giày, thường nghe ông giảng hai ba câu, có vài làn gió khẽ thổi qua, tuy không khí rất nóng, nhưng không khiến tâm tình người ta xao động, mà chỉ có một sự yên bình không biết tên.
Thấy một chiếc giày đã nhanh chóng được khâu xong, nhìn trời, chắc đã đầu giờ thân.
Lúc này thôn trưởng đang nằm ngủ thoải mái nhàn nhã trên ghế ở đằng kia cũng tỉnh dậy, mới vừa mở mắt, ông liền gọi. "Vợ ơi, khát."
"Tỉnh rồi à." Lưu đại ma để giày xuống, rót một chén nước, đưa tới trước mặt ông. "Quý ca nhi và Vương tiểu ca đến này, ngồi được một lúc rồi, Quý ca nhi có đem tới hai món ăn rất lạ, vị rất ngon, ta nghĩ ngươi mà nhìn thấy món cải khô kho kia chắc sẽ thích lắm, còn mứt trái cây kia thì ta rất thích."
Thôn trưởng uống nước xong, liền nói. "Khó trách ta ngửi thấy một cỗ mùi hương rất thơm, nhưng tìm thế nào cũng không ra, nguyên lai không phải do ta nằm mộng, mà là đồ ăn Quý ca nhi tặng qua đây."
"Lưu a gia." Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị đứng lên, đi đến trước hai bước, cười chào thôn trưởng.
Sau đó đem chuyện của mình ở trấn trên, kể lại ngắn gọn cho ông nghe, còn nói sau này sau giờ ngọ sẽ qua học chữ.
"Không tồi, về phần kiến thức trong bụng vợ ta, dạy ngươi vậy là đủ rồi." (P: tréo miệng dễ sợ.) Dừng một chút, ông nhìn Vương Tiểu Nhị nói. "Về sau mỗi buổi sáng, ngươi để cho hắn qua đây theo ta luyện quyền, dù sao, hai ngươi cũng không có chuyện gì phải vội."
Vương gia có hai mẫu ruộng nước chuyện cày ruộng xới đất đều được Lưu gia bao trọn, còn hai mẫu ruộng nước ba mẫu ruộng cạn của Quý gia (P: Quý gia đây là nói gia đình Quý An Dật) thì được Quý gia làm rồi, hai người bọn họ quả thật thanh nhàn hơn so với những người nông dân bình thường một chút.
"Cảm ơn Lưu a gia." Trong lòng Quý An Dật thật cao hứng, trên mặt cũng lộ một nụ cười ngây ngô ngốc ngốc.
Ngốc tử nhà hắn a, sẽ càng ngày càng tốt, hắn tin chắc là như vậy!
Thôn trưởng khoát khoát tay áo, ngồi xuống bên cạnh bàn đá, cầm lấy đôi đũa nếm thử hai miếng cải khô kho, ánh mắt liền mị lên, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Lưu đại ma ở bên cạnh nhìn thấy, quay qua cười với Quý An Dật, xoay người đi vào nhà, không đến một lúc, ông đi ra, trên tay cầm theo một bình rượu nhỏ, đặt lên bàn đá, rót một ly, hương rượu thơm lừng xông vào mũi, khiến cho những ai không uống rượu, đều nhịn không được phải say mê hương thơm này.
Rượu này chắc cũng không đơn giản. Quý An Dật ở trong lòng nói thầm. Không biết là loại rượu gì.
"Lưu a gia ngươi a, không có chuyện gì đều thích ngồi uống vài ly, miệng thì nhắm thêm chút đồ ăn, nhưng những đồ nhắm bình thường ông ấy đều chướng mắt, rượu bình thường cũng vậy, nháo đến nổi khiến cho hai tiểu tử kia của ta, vì tìm rượu ngon cho ông ấy, mà mất biết bao nhiêu tâm tư, có lần, lão Đại nhà ta tìm được một loại rượu tên là cái gì thiên cái gì tửu đó, được ủ từ rất lâu rồi, lão Đại nếm thử mùi vị thấy ngon, là một hương vị rất mới mẻ, liền hoan hỉ vui mừng đem về cho ông ấy, kết quả, Lưu a gia ngươi vừa ngửi thấy mùi, liền lập tức mất hứng, giống như một đứa nhỏ, còn cáu kỉnh với con mình nữa chứ, cuối cùng a, vẫn là do lão Đại tìm được một loại rượu khác, tự mình tặng qua đây, lúc này mọi chuyện mới được giải quyết."
Nói đến một ít chuyện cũ buồn cười, ánh mắt Lưu đại ma lương lượng sáng lên, khóe miệng cũng phá lệ nở nụ cười thật tươi.
Thôn trưởng vẫn như cũ uống rượu thưởng thức đồ ăn, rất chi là hưởng thụ, như không hề hay biết chuyện vợ ông đang vạch trần khuyết điểm của ông như thế nào.
Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị ngốc ngốc ở nhà thôn trưởng đến cuối giờ thân, mới rời khỏi nhà thôn trưởng về nhà mình.
Có vài lời cảm kích hắn chưa nói ra, nhưng hắn nghĩ, trong lòng thôn trưởng và Lưu đại ma đều hiểu rõ, nếu nói ra ngược lại có chút không thỏa đáng lắm, cứ như vậy mới tốt, chỉ cần hiểu nhau là được rồi.
Vừa về nhà không bao lâu, liền có một chiếc xe ngựa đứng trước cửa nhà, Tiểu Mộc nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhìn Quý An Dật cười, lưu loát nói. "Vương tiểu ca nhi, đây là hai mươi cái bình, phiền ngươi giúp ta khuân vào một chút."
Mang hết bình vào, Tiểu Mộc không dừng lại lâu đã đi, trước khi đi, Quý An Dật chuẩn bị một chút cải khô kho đưa cho hắn, lại hái thêm một ít rau dưa có thể ăn.
Khi xe ngựa khuất xa khỏi tầm mắt, hắn mới cùng Vương Tiểu Nhị đi vào nhà. Lấy quần áo vào, chuẩn bị làm cơm tối.
Ăn xong cơm tối, thái dương đã xuống núi, những tia sáng còn lại của ban ngày nhanh chóng tiêu thất, hơn nửa giờ thân, có một ca nhi vội vội vàng vàng chạy qua đây, chắc là đang rất vội, thời gian xách nước cũng nhanh hơn mấy hôm trước, sau đó cũng có vài ca nhi lục tục mang thùng sang đây xách nước, khi thấy Quý An Dật, thì có dừng chân, cười nói chuyện với hắn hai ba câu.
Lúc này cũng vừa đúng canh giờ Lưu a ma thường qua đây, đi theo phía sau là Tiểu ca nhi nhà hắn.
"Lưu a ma, Lưu tiểu ca nhi, mau vào nhà ngồi." Quý An Dật cười ra tiếng.
Lưu a ma cười gật đầu trả lời, gánh thùng rỗng vào phòng bếp, để thùng và đòn gánh ngay bên cạnh, ngồi xuống ghế.
"Lưu a ma Lưu tiểu ca nhi, nếm thử một chút đồ ăn vặt ta chế biến ra đi." Quý An Dật đem một ít mứt trái cây bưng ra, còn có món cải khô kho kia nữa.
Lưu a ma vui vẻ hớn hở cười. "Nhìn rất đẹp mắt, mùi ngửi cũng thơm, hương vị này a, tự nhiên cũng sẽ không tồi.
"Lưu a ma ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi." Chờ hai người nếm xong, thấy trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, Quý An Dật cười nói một câu.
"Có chuyện gì sao?" Lưu a ma đặt đũa cuống, hỏi.
Quý An Dật chỉ chỉ mứt trái cây kia. "Cũng không có chuyện gì, chỉ là mứt trái cây này, cần dùng đường mạch nha, ta muốn hỏi Lưu a ma có hể hay không." Nói xong, hắn đem chuyện lúc sáng ở trên trấn đơn giản kể lại.
Ý tứ rất rõ ràng, nghĩa là mứt trái cây này có thể kiếm tiền, cụ thể số lượng bao nhiêu thì không lộ ra, giờ chỉ còn thiếu đường mạch nha, nếu Lưu a ma có, hắn định mua đường từ ông.
Lưu a ma ngẩn người.
Quý ca nhi chế biến ra được một món ăn ngon, ở trên trấn bán được chút tiền, đương nhiên hắn cũng có nghe qua.
Hà Khê thôn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có một chút rắm đánh ra, không đến hai ngày cũng sẽ bị mọi người truyền khắp thôn.
Nhưng không nghĩ tới, chuyện kiếm tiền này, còn có một phần cho hắn.
Đường mạch nha này, ít hay nhiều thì nhà nào cũng có, chủ yếu chỉ có thể phân biệt qua độ tinh tế và mùi vị tốt hơn nhau thôi, đường nhà hắn có hơi thô ráp qua loa cũng không phải loại tinh quý.
"Quý ca nhi ngươi. . . . . . "
Lời còn chưa dứt, Quý An Dật liền cười cắt đứt, nói. "Lưu a ma với ta quan hệ thân thiết, đây là một chuyện, nhưng chuyện này, ta cảm thấy, cần phải làm rõ thì tốt hơn, không phải bởi vì hai ta quan hệ tốt, ta liền để ngươi chiếm tiện nghi, cái này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, đây là chuyện lâu dài."
Nói xong, hắn lại cười cười, ánh mắt hơi hạ xuống, cói chút xấu hổ, ý tứ hàm xúc. "Ngày đó Lưu a ma giảng giải cho ta là lời nói thật lòng đi, hai chúng ta cũng gần gũi hơn, ta cũng tồn tại một ít tâm tư, ngươi cũng biết, hai ta hoàn cảnh khó khăn, thân thiết với ngươi cũng có chỗ tốt, có chuyện gì, ngươi cũng có thể ra tay giúp chúng ta. Ý nghĩ này thực sự là không tốt, ngươi thật tâm đối đãi với ta, ta lại tồn tai loại tâm tư này, ngẫm lại lòng ta cũng hổ thẹn luống cuống, bây giờ, việc này, nếu ngươi không đáp ứng, thì trong lòng ta sẽ không được tự nhiên. Ta sẽ cảm giác, chúng ta như người thân mà đối đãi với nhau, thản nhiên thẳng thắn vô tư, có chuyện gì xảy ra nói với nhau lại càng tự nhiên hơn."
Lưu a ma nghe, nhìn Quý An Dật trước mắt, trong mắt chứa đầy sự vui mừng.
Đứa nhỏ này càng ngày càng khéo đưa đẩy, cũng càng thẳng thắng hơn.
Ngày ấy, khi nghe y nói ra ý tưởng của mình, hắn cũng không nói gì về tính tình của thôn trưởng, cũng không chỉ điểm cho y, chính vì nghĩ, tính tình đứa nhỏ này, còn hơi thiếu thỏa đáng, đợi y trải qua chuyện này, tự suy xét lại bản thân mình, thì mới chân chính thật là tốt.
Người này tâm tư cẩn thận, một niệm thành ma một niệm thành Phật.
Quý An Dật là một người thông minh, tuy y thông minh thì thông minh, nhưng vẫn thiếu một chút, y tâm tư cẩn thận, nên nói như thế nào đây. . . . . .
Sau này nếu gặp chút chuyện gì khó, y không có tâm hại người, nhưng theo bản năng lại làm ra một chút chuyện, ý nghĩ của y là muốn bảo vệ chính mình, nhưng lại không nghĩ đến người khác, cuối cùng vẫn là thiếu một chút.
Lưu a ma nhịn không được đưa tay nhu nhu đầu Quý An Dật, trong lòng có hơi chua xót. "Hài tử ngoan, đường mạch ta làm vẫn còn một ít, ngươi khi nào cần thì cứ tới đây nói một tiếng, ta sẽ trực tiếp đem qua đây."
Mới mười một tuổi, chỉ lớn hơn ca nhi nhà hắn hai tuổi, những chuyện trải qua lại hoàn toàn khác nhau, ca nhi nhà hắn thì được nuôi dưỡng như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay, còn Quý ca nhi là cây cỏ bên ngoài lớn lên trong mưa gió bão bùng.
"Vâng. Theo giá ngoài chợ thì đường mạch nha bảy đồng tiền một cân, chúng ta liền lấy theo giá này." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói một câu. "Ta lúc đó sẽ dựa theo giá này mà tính giá thành phẩm." Ừm, nói cách khác, tiền này không phải hắn ra, mà là Tô Cẩm Minh ra.
Lưu a ma cũng không nói thêm gì, gật đầu cười đáp ứng.
Quý An Dật lại cùng ông trò chuyện, nói chuyện buổi chiều hắn đã kể ở nhà thôn trưởng. "Lúc đó ta thực sự rất xấu hổ, đã nghĩ, trở về nhất định phải học được chữ nổi." (P: chữ dành cho người mù đó mọi người không biết sao tiểu Dật không học chữ bình thường)
"Tứ thúc ca học vấn không tồi, lúc trước ta chính là đi theo hắn học tập." Nói đến đây Lưu a ma ngừng một chút, còn nói. "Cũng đúng, ngươi bây giờ là tuổi ăn tuổi học, biết chữ không khó, vừa lúc, vụ mùa cũng xong rồi, ta liền để a Tú qua học với ngươi luôn, để cho hắn nhận thức được chữ nổi, ta thì không rảnh dạy hắn."
"Ta cũng nghĩ vậy, dù sao học được chữ nổi cũng thuận tiện hơn." Nếu đã gọi là Tứ thúc ca thì chắc quan hệ cũng gần nhau, Quý An Dật mặc dù tò mò Lưu a ma vì sao không qua bên đó gặp mặt nói, mà lại để Lưu tiểu ca nhi đi theo hắn, nhưng không thấy ông nói, chắc là có chuyện gì đó không nên nhớ lại, hắn cũng không tiện hỏi ra.
Lúc này, Vương Bảo Nhi gánh thùng qua đây.
Quý An Dật đứng lên ra cửa nghênh đón. "Vương ca nhi." Nhìn y đen hơn so với trước kia, người cũng gầy hơn một chút, tinh thần thì vẫn tốt, nhưng ánh mắt mang theo mỏi mệt (P: Tội Bảo Nhi T.T), sợ là rất mệt đây.
"Ca ca." Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh, nhếch miệng vui vẻ cười, ánh mắt sáng trong suốt lóe hào quang, bộ dáng rất vui mừng.
"Trong nhà còn một đống chuyện, ta trước hết phải vội đi công chuyện đây." Lưu a ma cầm thùng rỗng và đòn gánh, cười nói.
Quý An Dật cười gật đầu trả lời, nhìn y xách nước gánh ra vườn rau nhà mình, Lưu tiểu ca nhi còn quay đầu lại cười thật tươi. "Quý ca nhi chiều mai ta sẽ tới tìm ngươi."
"Được." Quý An Dật nghiêm túc đáp ứng việc này.
Sau đó, hắn thấy Lưu tiểu ca nhi cười càng vui vẻ.
"Nói chuyện chuyện gì vậy? Nhìn đứa nhỏ kia cười thật là hạnh phúc." Vương Bảo Nhi uống hai chén nước mới dừng lại, vẫn là nước giếng trong nhà hương vị tốt.
Quý An Dật đem chuyện vừa rồi và chuyện hồi sáng, cùng nhau kể ra hết, còn nói thêm suy nghĩ của mình, hắn nói cẩn thận, Vương Bảo Nhi nghe rất chăm chú.
Nói xong, thì thời gian cũng qua nửa nén hương.
Miệng có chút khô, Quý An Dật uống liền hai chén nước.
Vương Bảo Nhi nghe xong, trầm mặc một lúc, tiêu hóa hết những lời này. Sau đó, hắn cười vỗ vỗ tay Quý An Dật. "Việc này ngươi làm rất thỏa đáng, ngươi làm việc còn thỏa đáng hơn so với ta, suy nghĩ cũng chu toàn."
Nói xong, hắn nhìn về phía đệ đệ của mình, thật tâm nở nụ cười.
Hắn cảm thấy mình thực may mắn vì lúc trước đã chịu đánh cuộc một phen, phiêu lưu tuy lớn, nhưng, hắn đã đánh cuộc thắng!
Hết chương 31.