Editor: Pun.
Ăn xong cơm tối, sắc trời cũng hoàn toàn u ám.
Vương Bảo Nhi và Quý A Cường cảm thấy mỹ mãn đi về nhà.
Đã bao nhiêu lâu chưa có thoải mái ăn uống như vậy, liền ngay cả cơm giao thừa, cũng không ngon như cơm hôm nay.
"Cũng không phải là đứa nhỏ choai choai nữa nhưng nhìn vẫn muốn ăn, đồ ăn của Quý ca nhi thật sự làm quá ngon." Gió đêm đêm từ từ thổi, mang theo một chút hương khí, mệt nhọc suốt một ngày, mới vừa ăn no bụng, Vương Bảo Nhi tâm tình rất tốt, chủ động cầm tay Quý A Cường, hai người chậm rì rì thong thả đi, hưởng thụ ấm áp khó có được.
"Hương vị quả thật ngon." Trong thanh âm Quý A Cường mang theo tia tiếu ý.
Vương Bảo Nhi nghe đến đây, khóe miệng giơ lên một nụ cười, than một hơi nói. "Cũng vì hiện tại hai bọn chúng còn nhỏ, trên người trọng trách không nặng, nên mới tiêu tiền nước như vậy, chờ Quý ca nhi đủ mười lăm tuổi, thân thể cũng dưỡng tốt, tốt nhất là nên lời chú cẩn cô (*), phải tích góp để xây phòng mới, mười tám tuổi là có thể sinh đứa nhỏ, nhà kia của bọn chúng, đã gần muốn sập rồi."
(*):(việc Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác)
"Ừ." Dừng lại, Quý A Cường sờ sờ mặt Vương Bảo Nhi một phen, rất nghiêm túc nói. "Đừng nghĩ nhiều quá, Quý ca nhi càng nhìn càng tốt, có hắn chiếu cố Tiểu Nhị, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, hắn rất quan tâm đến Tiểu Nhị."
"Trong lòng ta cao hứng lắm." Vương Bảo Nhi nghiêng đầu, hướng vế phía Quý A Cường nở một nụ cười thật tươi.
Quý A Cường cầm tay hắn chặt hơn một chút.
Hai người nhàn nhã tiêu sái đi về nhà, vừa tới nơi, thanh âm của Quý bá ma liền vang lên. "Sao bây giờ mới trở về? Làm việc cũng phải nhìn canh giờ chứ, trời đều đã tối, còn phải tốn thêm một ngọn đèn để thu dọn phòng bếp."
"A ma chúng ta đã ăn cơm tối ở nhà Quý ca nhi rồi, quên trở về nói một tiếng." Vương Bảo Nhi rất bình tĩnh trả lời một câu.
"Ăn? Ăn gì?" Quý bá ma nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhi, đêm nay có thể tiết kiệm được hai phần cơm. Đối với Quý đại bá ngồi dưới mái hiên nói một câu. "Ông ơi, vô ăn cơm."
Vương Bảo Nhi mơ hồ trả lời lại. "Cũng không có gì, chỉ là chút rau thôi."
"Đúng rồi." Quý bá ma vừa nghe lời này, nhớ tới một chuyện. "Ta nghe người trong thôn nói, rau dưa của Quý ca nhi, màu sắc so với nhà khác tốt hơn một chút, ở trấn trên buôn bán rất phát đạt, giá cả còn hơn một đồng, ngươi quay lại hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, chúng ta đất trồng rau nhiều, cũng nên đi theo mà học hỏi đi chứ."
Chuyện này, Vương Bảo Nhi cũng có hỏi qua Quý ca nhi, lúc ấy hắn nói là xách nước từ dưới giếng lên tưới thì rau quả tự nhiên lại tươi ngon mọng nước hơn.
Nước giếng kia hắn cũng biết, mùi vị ngọt lành thanh lương, uống một ngụm tỉnh cả người.
"Cũng không có chuyện gì xảy ra, chính là dùng nước của giếng nước sau nhà tưới lên, với lại bình thường dùng thêm chút thời gian chăm sóc, nên màu sắc tự nhiên tốt hơn một chút."
Quý bá ma nghe, liền phân phó. "Ngày mai buổi sáng trước khi ra đồng, ngươi sang xánh một gánh nước giếng, cẩn thận tưới vườn rau nhà mình một lần, hôm nay trời nóng, hảo hảo mà làm, giá cả có thể tăng lên một đồng tiền, thì đám đồ ăn này mới càng bán được nhiều tiền."
"Được." Cũng không phải chuyện gì quan trọng, Vương Bảo Nhi thật lưu loát đáp ứng.
Trong lúc đó, Quý A Cường đã muốn tắm rửa sạch sẽ đi ra, đi vào phòng, khi đi ngang qua Vương Bảo Nhi, hắn đẩy đẩy bờ vai của y. "Đi tắm rửa nhanh đi."
"Bây giờ mà tắm, chút nữa còn phải dọn dẹp nhà bếp lại dính một thân bẩn, đợi lát nữa rồi tắm." Quý bá ma hừ một câu.
Quý A Cường nhìn thoáng qua Quý bá ma đang ăn cơm, lại đẩy đẩy Vương Bảo Nhi. "Đi nhanh đi."
Quý bá ma không lên tiếng nữa, chỉ có điều sắc mặt rất đen nhìn có điểm khó coi.
Tắm rửa xong, Vương Bảo Nhi vừa mới đi vào phòng, đã bị Quý A Cường kéo lên trên giường đè xuống, sau đó là một trận loạn hôn, lúc này hắn mới thở hổn hển nói. "Vương Bảo Nhi, ngươi nên sinh cho ta đứa nhỏ."
"Mấy ngày nay đang vội vàng thu hoạch, không thể làm ẩu." Vương Bảo Nhi có chút nóng nảy.
A Cường khí lực so với hắn lớn hơn, làm hắn đứng lên không dứt, luôn đem hắn gây sức ép đến nổi tay chân đều không có sức lực mới bằng lòng dừng tay.
"Không sao cả, chút nữa, ngươi để cho ta làm một hồi, không khó chịu đâu." Quý A Cường thở hổn hển hướng về bộ ngực hắn mà châm lửa.
Sáng hôm sau, thời điểm Vương Bảo Nhi tỉnh lại, hắn cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nằm trên giường không nhúc nhích.
Nói là một lúc, nhưng làm tới ba lần mới chấm dứt, hơn nữa còn kéo dài hơn so với ngày xưa một chút.
Hắn nghĩ, tối hôm qua hưng trí của A Cường quả thật rất cao, cũng không biết gặp phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì.
"Mệt." Cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, Vương Bảo Nhi nhỏ giọng nói thầm một tiếng.
Quý A Cường đưa tay ôm hắn vào trong lòng, hôn hôn lên mặt hắn. "Ngươi nằm thêm chút nữa, ta đi đánh răng rửa mặt, rồi sẽ đem điểm tâm vào cho ngươi."
"Không được."Nếu như vậy, thì không biết a ma sẽ càm ràm thành bộ dạng gì nữa.
Vương Bảo Nhi cau mày, cố gắng chống người ngồi dậy. "Chút nữa ta phải trực tiếp xách thùng qua nhà Quý ca nhi, điểm tâm cũng để qua kia ăn đi." Thuận tiện qua đó nhàn rỗi nghỉ ngơi một lát.
Nghĩ đến mỹ thực tối hôm qua, Quý A Cường nuốt nuốt nước miếng. "Ta cũng đi."
"Được."
Nói xong hai người nhanh chóng rời khỏi giường, Quý bá ma cùng Quý đại bá không sai biệt lắm đúng lúc này cũng thức dậy, hai người bọn họ xách thùng, Quý A Cường tê cứng đứng bên cạnh Quý a ma nói. "A ma, ta cùng Vương Bảo Nhi Đi xách nước tưới vườn rau trước, chút nữa trực tiếp đến nhà Quý ca nhi ăn sáng luôn, xong rồi, mới ra đi đồng làm việc."
"Ừ. Cẩn thận chút." Nhi tử nói chuyện, Quý bá ma có điểm không thoải mái cũng sẽ không nói ra, nhưng mà sắc mặt thì không tốt cho lắm, trừng mắt liếc nhìn Vương Bảo Nhi một cái.
Trong khi Quý A Cường và Vương Bảo Nhi đến Vương gia truớc, thì Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị, hai người này hôm qua vội suốt một ngày, bây giờ còn đang vù vù ngủ ngon.
"Quý ca nhi, Tiểu Nhị, rời giường, đã là giờ mẹo rồi đó." Vương Bảo Nhi biết, hôm qua mới ngày đầu tiên, ban đầu sẽ có chút không quen, việc này phải tập thành thói quen, về sau vẫn còn vài ngày phải bận bịu nữa, chỉ biết sau này sẽ càng ngày càng vất vả.
Nghe thanh âm, Quý An Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghiêng đầu, liền thấy Vương Tiểu Nhị đang hé miệng vui vẻ ngây ngô cười. Đứa nhỏ này so với hắn chịu đựng tốt hơn.
"Buổi sáng tốt lành, ngốc tử." Quý An Dật lộ ra một nụ cuời thật to trên mặt.
"Buổi sáng tốt lành. Vợ" Sống với nhau một thời gian dài, sáng nào cũng nói một câu này, Vương Tiểu Nhị cho dù có khờ có ngốc cũng học được.
Mặc quần áo, chỉnh lý lại giường xong, Quý An Dật cầm tay Vương Tiểu Nhị mở cửa ra, nhìn thấy trên mặt đất là bốn cái thùng, rất chậm rãi nói. "Vương ca nhi, buổi sáng tốt lành."
"Ngày hôm qua a ma nói, đồ ăn nhà ngươi có màu sắc tốt, đem lên trấn bán rất nhanh phát đạt, liền bảo ta qua đây xách chút nước giếng, tưới cho rau dưa trong vườn." Vương Bảo Nhi trái lại không vòng vo, trực tiếp nói.
Quý An Dật vừa nghe, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút, sau đó, lại cảm thấy đặc biệt may mắn.
Hắn đã rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến cho người ta nhớ thương.
Bất quá hiện tại nhìn, trái lại không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, cái giếng sau nhà kia là giếng tốt khó có được, chờ một lát tìm được khoảng trống, hắn sẽ bỏ vào trong một gáo linh thủy, khi đem tưới cho rau, màu sắc tự nhiên sẽ tốt hơn rồi, nhưng cũng không khiến mọi người chú ý, mức độ phải vừa phải.
"Đi." Quý An Dật sảng khoái đáp ứng, đem cửa bếp và cửa sau đều mở ra.
Quý A Cường cùng Vương Bảo Nhi xách thùng vào phòng bếp, đi ra nhà sau tới chỗ giếng nước.
"Quý ca nhi một lát làm cơm sáng nhiều hơn một chút, chúng ta sẽ ăn với ngươi bên này."
"Hảo." Cơm tối hôm qua, thực ra là hắn nấu hai phần cho hắn và ngốc tử, buổi tối và buổi sáng, không ngờ, hai người bọn họ lưu lại ăn cơm, ăn một cái liền hết sạch sẽ. Hắn liền cân nhắc, sáng nay nấu cháo đậu xanh để ăn, lại làm thêm chút rau trộn dưa leo, làm món khai vị.
Quý A Cường và Vương Bảo Nhi xách hai thùng nước đi rồi, Quý An Dật kêu ngốc tử hái mấy cái dưa leo,
Thừa dịp y rời đi, hắn nhanh chóng lấy gáo vào không gian, lại nhanh chóng hiện ra, đem linh thủy đổ vào giếng.
Sau đó, hắn châm lửa bếp lò, đem cháo đậu xanh bỏ lên nấu, nghĩ nghĩ, thêm chút linh thủy vào trong, khí sắc của Vương ca nhi có chút không tốt, ngày hôm qua chỉ sợ cũng mệt thảm. (:]]] đúng mệt thảm)
Khống chế tốt độ lửa, lại đem dưa leo vỗ vỗ với rau trộn đặt sang một bên, làm vậy ăn vào sẽ rất ngon miệng, chút nữa ăn lại càng giòn giòn ngon miệng hơn, sau đó hắn đi ra sau nhà giặt quần áo, mới vừa giặt xong, đang chuẩn bị phơi, hai người bọn họ gánh nước xong đã trở lại.
"Vương ca nhi buổi tối lại xách thêm chút nước giếng mà tưới." Đem quần áo phơi xong, Quý An Dật nhắc nhở một câu.
Vương Bảo Nhi vui sướиɠ hài lòng đáp ứng.
Không có chuyện gì, bốn người mang theo công cụ đi ra đồng.
Đợi tới giờ thìn (7h-9h), nghĩ rằng cháo đậu xanh trong phòng bếp chắc cũng nấu xong rồi, Quý An Dật thu lưỡi dao, hướng về mảnh ruộng đối diện, Quý An Dật gọi to. "Vương ca nhi, A Cường ca, về nhà ăn sáng."
Bận bịu hơn nửa canh giờ, sớm đã đói bụng, vừa nghe thấy lời này, hai người bọn họ lập tức thu tay. Bốn người vội vàng vàng chạy về nhà.
Hết chương 12.