Chương 179: Tự tôn tự cường, tự mình thức tỉnh
"Em không phải từng nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng đó sao?"
Úy Lan căng da đầu mà nói.
Hai ngày nay cô ta lấy lý do sốt không tới trường, không nghĩ tới hôm nay vừa tới trường học liền xúi quẩy, bị cái đứa sao chổi này nhìn trúng, thật là quá đen đủi.
Quay đầu, cô ta có nên nói với cha, chuyển đến lớp khác không?
Không, không được, cô ta không thể yếu thế.
"Chị qua đây với em, em có việc muốn hỏi chị."
Úy Ương mới không thèm dễ dàng thả cô ta đi đâu.
"Em thật kỳ lạ, vì cái gì chị phải nghe lời em?"
Úy Lan không chịu được ngữ khí uy hϊếp của cô, lách qua muốn đi.
"Nếu chị không dám qua đây, em liền để Quyền Trân đi nói với thầy giáo là chị khóa cửa. Cô ấy nhìn thấy chị rồi. Nếu muốn người không biết, trừ phi bản thân đừng làm.. Úy Lan, chị liên kết với người ngoài trường hãm hại bạn học, loại hành vi này, đủ để khiến chị ở trong trường học mất hết danh dự, từ đó biến thành con chuột ngoài đường.."
Cô thò đầu lại thấp giọng nói bên tai cô ta, lại chỉ chỉ phương hướng nào đó.
Sự thấp thỏm của Úy Lan nhìn thấy Quyền Trân đang đứng không xa nhàn nhạt nhìn chăm chú qua, sau lưng nhất thời cứng nhắc, chỉ đành theo cô đi tới hòn non bộ phía đông.
Giờ khắc này, các học sinh đều chen chúc tới phòng học, trên non bộ chìm trong bóng râm không một bóng người, chỉ có gió thổi qua đầu, tiếng chim sẻ kêu giòn giã.
"Nha đầu thối, mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Dưới ánh mặt trời loang lổ, Úy Lan nghiến răng nghiến lợi, bực tức nhìn chằm chằm, thấy bốn phía không có người khác, liền không giữ hình tượng, ngữ khí rít gào.
"Ai chỉ thị chị, nói ra thì ta sẽ không làm khó chị."
Úy Ương không muốn cùng cô ta quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
"Không có ai. Tao chỉ nhìn thấy bọn mày đi vào, mới khóa cửa. Bất quá, bản lĩnh của mày thật đúng là càng ngày càng lớn, như thế cũng chạy thoát được."
Đối với Úy Ương hiện tại, Úy Lan là vừa hận lại vừa không biết phải làm sao.
Về cái người chỉ thị kia, cô ta tuyệt đối không khai ra.
"Chị đang nói dối."
"Mày không tin thì tùy.."
Cô ta quay đầu liền đi, lại bị ngăn lại lần nữa.
"Chị đang bao che hắn."
Úy Ương vẻ mặt như đang suy tư gì đó.
"Nhìn dáng vẻ này, cô ta lai lịch có chút lớn, cư nhiên khiến chị không dám giao cô ta ra, hoặc là, cô ta cho chị lợi ích gì đó bịt miệng chị lại có phải hay không?"
Úy Lan nghe mà âm thầm hoảng hốt, lại không lộ ra, trực tiếp đáp: "Thật sự không biết mày đang nói cái gì, tao không có thời gian nói chuyện với mày, còn phải đi thu bài tập.."
Lần nữa vòng qua, chạy như bay tới đầu bên kia non bộ.
Úy Ương không ngăn lại, đang tự suy nghĩ sâu xa, không nghĩ cô ta thế mà đi vòng.
Vừa thấy người tới, Úy Ương liền cười.
Hóa ra là Liễu Hãn Sanh sắc mặt âm trầm đang vội vàng đuổi theo.
"Úy Lan, mẹ nó chứ, cô vì cái gì muốn hại ta?"
Thiếu niên hào hoa nhã nhặn tay nắm thành quyền đi nhanh tới, toàn thân phát ra oán khí.
Quang cảnh kia có chút làm người sợ hãi.
Úy Lan sợ tới mức lùi về phía sau, vội kêu lên: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám đánh ta một cái, ta liền nói hết toàn bộ mọi chuyện của Úy Ương ra, ta xem nó học hành như thế nào?"
Câu uy hϊếp này khiến nắm đấm của hắn thu lại.
Liễu Hãn Sanh nghiến răng ken két, quay đầu nhìn Úy Ương phía sau cô ta, lưng đeo cặp sách, yên lặng đứng đó, khuôn mặt tinh tế như bức họa, ánh mắt lấp lánh.
Mấy ngày không gặp, cô thế nhưng càng tỏa ánh quang động lòng người, mặt mày toàn là sự tự tin.
Hắn hiểu, nếu chuyện Úy Ương gả đi truyền ra ngoài, với cô ấy đó là rắc rối cực lớn.
"Ta không nghĩ tới cô lại là người như thế."
Lúc trước, hắn luôn cho rằng Úy Lan là một cô gái tốt, không nghĩ tới cô ta xấu xa ghê tởm như thế.
Úy Lan âm thầm cắn cắn môi, dù sao, cô ta ở trước mặt Liễu Hãn Sanh đã chẳng còn cái hình tượng gì rồi, hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi mới là người không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà đã thông đồng với nữ sinh. Ngoài mặt biểu hiện là chính nhân quân tử, trong xương cốt chính là tên háo sắc. Ngươi với Úy Ương yêu đương, đó là sự thật, các người làm trái với quy định của trường, đó cũng là sự thật.. Liễu Hãn Sanh, ngươi căn bản cũng không phải thứ tốt đẹp gì.."
Nói xong, cô ta muốn từ một hướng khác chạy đi.
Liễu Hãn Sanh sớm đã nhìn ra ý đồ của cô ta, liền ngăn lại, oán hận nói: "Nói cho rõ ràng rồi hẵng đi: Vì sao muốn hãm hại chúng tôi?"
"Không vì cái gì cả, ta chính là ghét các người.."
Từ đầu đến cuối, cô ta không đề cập đến tên chủ mưu.
Mới hôm trước, người kia từng gọi điện tới tìm cô ta ra ngoài gặp mặt, vì để cảnh cáo cô ta, không cho phép cô ta khai ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người đó bày ra các loại hậu quả đáng sợ, cái đó cô ta không thể tiếp nhận nổi.
Người đó còn nói, chỉ cần cô ta cắn răng nói "cái gì cũng không biết", sẽ không có chuyện gì hết.
Nếu bọn họ động thủ, liền lấy chuyện "Úy Ương đã gả đi" ra uy hϊếp lại, nhất định sẽ hiệu quả.
Úy Lan không muốn cùng bọn họ dây dưa tiếp, vội vàng chạy đi.
Trên hòn non bộ có ba đường mòn, Úy Ương lạnh lùng bàng quan nhìn, không tiếp tục tới ép hỏi nữa, đối phương hẳn là đã qua lại xong với Úy Lan rồi, không hỏi ra được cái gì, từ một bên khác rời đi, thậm chí còn không thèm chào hỏi.
Từ hôm nay, cô sẽ giữ khoảng cách với Liễu Hãn Sanh.
Đối với thiếu niên này, cô của hiện tại đã không còn một chút hứng thú nào nữa.
Đúng vậy, một người con gái trải qua càng nhiều phong cảnh, ánh mắt sẽ càng thêm bắt bẻ.
Lúc trước, cô cảm thấy Liễu Hãn Sanh cực kỳ tốt, trong mắt cô, hoàn toàn là độc nhất vô nhị, hiện giờ, trong thế giới của cô nhìn thấy nhiều đàn ông bên ngoài kia, sự tốt đẹp của hắn cũng chỉ có thế mà thôi.
Nếu cứ phải hỏi một câu rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt?
Có thể người này đối với cô rất tốt, chính là người đầu tiên đem tới một chút ấm áp trong sinh mệnh khổ cực của cô.
Cũng vì chút ấm áp này, khiến cô không buông xuống được, mới ở kiếp trước hận Mộ Nhung Trưng tận cốt tủy.
Cô của hiện tại, trong cuộc sống đã có sự tham gia của quá nhiều người khác: Mộ Nhung Trưng lạnh lùng kiêu ngạo, Tô Triết một lòng trung thành, Phó Quan Trương tận trung với cương vị, Lục Kinh Niên cợt nhả, Sở Kiêu Dao ưu nhã thân sĩ, Tư Tiểu Bắc ôn nhu ấm áp..
Bọn họ đem tới cho cô những thể nghiệm không giống nhau, sau khi nhìn thấy càng nhiều thế giới rộng lớn, một chút ấm áp của Liễu Hãn Sanh kia đã bé nhỏ không đáng kể..
Có lẽ nói như vậy, sẽ có vẻ cô vong ân phụ nghĩa.
Nhưng, nhân sinh tới đều là vô tri, trong vô thức mới từ từ học được cách đối mặt với thế giới này, trong quá trình trưởng thành, tóm lại sẽ gặp được rất nhiều người, một người không thể vì một người từng cho cái gì đó mà liền cứ để hắn ở trong vị trí quan trọng nhất.
Lúc tư tưởng thật sự thành thục sẽ hiểu: Có những cái tốt, mặc định chỉ là tốt bình thường. Là một chấm tô điểm trên bức tranh nhân sinh mà thôi.
Quan trọng nhất là, ý thức nữ tính của cô đã tự thức tỉnh, cái này khiến cô không thuộc về chút tình yêu nhỏ ấy, tự tôn tự cường tự lập, khiến nhân sinh của cô mới toàn bộ.
"Úy Ương, hôm đó em thoát nguy như thế nào?"
Liễu Hãn Sanh vốn muốn nói với Úy Ương mấy câu, lúc quay đầu phát hiện cô đã không còn nữa.
Không có nửa tiếng chào hỏi, thân ảnh diễm lệ kia đã ẩn trong một mảng xanh biếc, chỉ thấy tóc buộc đuôi ngựa đung đưa, đang lúc thanh xuân bay nhảy.
Hắn vẫn thích cô như vậy.
Nhưng cô thì sao?
Cô không còn là cô nữa rồi.
Liễu Hãn Sanh nắm chặt nắm tay, trong lòng căm hận, Mộ Nhung Trưng, ngươi đừng mơ tưởng cướp cô ấy đi.. Ta sẽ đoạt được cô ấy về!