Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 138: Nếu không tới lúc đó chúng ta bỏ trốn?

"Anh Tiểu Tư, anh cho người đi tạo một thân phận mới sao?"

Về phòng, Bé Ngoan nghĩ nghĩ rồi hỏi Tư Tiểu Bắc.

"Cũng không tính là tạo. Tên của anh trên danh nghĩa vẫn luôn treo ở dệt vải Vương Tư Thắng. Cho đến khi sau này anh đủ 18 tuổi tự lập hộ khẩu riêng, mới từ Tư Thắng bên đó chuyển về. Việc này, anh lúc trước chưa nói với em đúng chứ, vừa nãy sau khi nghe xong cho rằng anh lừa người ta có đúng không?"

Tư Tiểu Bắc ngồi xuống sofa tiện tay lấy một cuốn sách xem, một bê cười hỏi.

"Đúng a đúng a!" Bé Ngoan ríu rít cười, "Em biết anh Tiểu Tư làm việc gì cũng không rò rỉ, chỉ sợ cha em không dễ lừa."

"Hắn tra không ra được cái gì. Nhiều lắm tra ra tên thật của anh không gọi là Tư Tiểu Bắc."

"Nhưng, anh vì sao không nói thật? Bối cảnh của anh, không thể nói như vậy?"

Cô bé rất nghi hoặc.

"Vẫn chưa đến lúc. Sẽ gặp phiền phức. Tương lai đi.. Tương lai sẽ thành thật qua lại. Được rồi, hoặc là đi ngủ, hoặc là cầm sách đọc chút.."

"Ồ, Em đọc sách.." Bé Ngoan lấy một quyển sách ngồi xếp bằng bên cạnh Tư Tiểu Bắc, lại không xem, mà lại hỏi một vấn đề khác: "Ài, anh Tiểu Tư, sao em lại cảm thấy ánh mắt cha nhìn chúng ta kỳ kỳ nhờ? Như đề phòng cướp ấy.."

Tư Tiểu Bắc cười, hóa ra cô bé phát hiện ra rồi, liền véo khuôn mặt tròn của cô bé nói: "Hắn không phải đề phòng chúng ta, là anh"

"Đề phòng anh? Vì sao?"

Tư Tiểu Bắc tủm tỉm cười, chơi đẹp bày ra một dáng ngồi xinh đẹp, "Anh với mẹ em tuổi tác tương đương, lớn lên lại đẹp trai hơn hắn, anh phỏng chừng hắn đây là đem anh cái người con rể tương lai này thành tình địch.."

"Ha ha ha.."

Bé Ngoan vui quá, cười đến ngã trước ngã sau.

Tư Tiểu Bắc ôm ngực nhướng mày: "Em đây là cười anh đỏm dáng, hay là đang cười cha em bệnh đa nghi nặng?"

"Hóa ra anh cũng biết bản thân đỏm dáng à.. Ha ha ha.." cười cười, cô bé lại đột nhiên ngừng lại, mà biểu tình liền trở nên hoảng loạn: "Ai nha, xong rồi xong rồi.."

"Lại làm sao thế?"

Tư Tiểu Bắc than nhẹ, cô gái nhỏ này luôn thất thường.

"Ba coi anh thành tình địch, ấn tượng với anh lại tệ như vậy, tương lai sao có thể để em gả cho anh? Lúc đó, anh đã ba mươi tuổi đầu rồi, em còn chưa tới hai mươi tuổi, chúng ta lệch nhau mười bốn tuổi cơ, cha khẳng định sẽ không đồng ý.."

Bé Ngoan bỗng nhiên sầu muộn.

"Đúng đó đúng đó.. Thế làm sao bây giờ?" Tư Tiểu Bắc cũng ra vẻ mặt khổ não: "Nếu không, tới lúc đó chúng ta bỏ trốn?"

"Như thế được không?" Bé Ngoan nhăn mày liễu nhỏ, vẻ mặt nghĩ sâu xa: "Lúc đó cha nếu là nhất thống tam châu trở thành chỉ huy của một quốc gia chân chính rồi, chúng ta sao còn có thể thoát được ngũ chỉ sơn của cha?"

Tư Tiểu Bắc nhìn thấy cô bé nghĩ xa như thế, bất giác lại bật cười, xoa mặt cô bé: "Nha đầu ngốc, anh mới không thèm bỏ trốn đâu, muốn cưới đương nhiên phải quang minh chính đại cưới.. em yên tâm, con đường phía trước còn dài, anh sẽ xử lý gọn cái lão Thái Sơn khó chơi này.."

"Um."

Bé Ngoan cười ngọt ngào, ôm hắn, lúc che mặt, biểu tình lại hơi ảm đạm.

Ài, Cô bé không muốn chết a, không muốn xa anh Tiểu Tư, không muốn xa cha mẹ.

Anh Tiểu Tư từng nói rồi, một khô cô bé chết rồi, một khi cô bé quay về thời kỳ trẻ sơ sinh, tất cả những ký ức từng có đều có khả năng sẽ mất hết.

Cô bé sẽ quên mất anh Tiểu Tư, quên mất tất cả những điều xảy ra gần đây, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Cô bé không muốn quên đi a..

Này cô bé với Anh Tiểu Tư đều quá tàn nhẫn.

Ài!

*

Lúc đó, Mai Nhược Sa vừa tỉnh chưa bao lâu, ăn bữa sáng xong, đang đọc báo.

Trên báo đăng chuyện xảy ra ở phòng chiếu hôm qua: Trước ba giờ chiều, trong khách sạn xảy ra trận chiến kịch liệt, có người bắt cóc hai cô gái một lớn một nhỏ, theo đó trên tuyến đường chính xảy ra sự cố giao thông liên hoàn, thời hạn nộp hồ sơ cuối cùng, án kiện này đã phá án và bắt giam, hai con tin an toàn sống sót, tổng cộng bắt được mười năm tên cướp, chết ba người, còn hai người khác đang tích cực truy đuổi bắt giữ.

"Phần báo đăng này, cậu có cảm thấy có phần lừa gạt người, đều không nói cụ thể nói lên cái gì?"

Mai Nhược Sa xem xong, đẩy cho Lệ Tinh Tinh xem, muốn để cô cho chút lời bình luận phân tích.

"Đây chỉ có thể nói lên một chuyện: Trên đó có người cố tình giấu giếm tình huống." Lệ Tinh Tinh nhìn nhìn, vô cùng khẳng định kết luận, sau đó lại bổ sung một câu: "Nghe nói có người chết. Có người bị bắn một nhát giữa trán chết.. Cảnh sát của thành phố Hải Tân hẳn là không có loại thân thủ này."

"Cậu là nói trong quân đội huấn luyện đặc biệt ra?"

Mai Nhược Sa cân nhắc, có một loại tiên tưởng.

"Nếu không phải trong quân đội, cậu nói, dân thành thị bình thường nào có đọ súng? Nam Giang ở phương diện súng ống đạn khống chế nghiêm khắc hơn so với Bắc Giang chúng ta. Nếu là lính đánh thuê quốc tế, trên báo không thể cái gì cũng không nhắc tới. Cho nên, tám phần là người trong quân đội làm."

Lệ Tinh Tinh, xuất thân binh đặc chủng, cô ta là được phái tới bên cạnh Mai Nhược Sa để bảo vệ, đối với chuyện bên quân đội rất hiểu biết, ánh mắt cũng bén nhọn độc đáo.

"Um, có đạo lý." Mai Nhược Sa tỏ vẻ tán đồng, "Ầy, cũng không biết bên đó xảy ra biến cố gì.."

Lệ Tinh Tinh lật báo: "Đợi mà xem, hẳn là rất nhanh sẽ biết thôi."

Lúc này có tiếng chuông cửa, một người trợ thủ khác tên Ngải Linh trong phòng mở cửa, đi vào là tổ trưởng vệ sĩ Cố Hạc, Cố Hạc một thân tây trang đen sắc mặt lúc đi vào ngưng trọng, "Đại tiểu thư, Lệ tiểu thư, ta về rồi."

"Anh đi đâu thế?"

Mai Nhược Sa không hề phái hắn đi ra ngoài làm gì mà?

"Ồ, là mình cử anh ấy ra ngoài điều tra chuyện hôm qua." Lệ Tinh Tinh trả lời xong, hỏi: "Sao rồi, tra thế nào rồi?"

"Tôi tìm người quen hỏi, nghe nói vụ án triệt phá hôm qua không phải là bên cảnh sát, mà là bên quân đội. Người dẫn đội là đoàn trưởng Mạnh, đích thân đem lính tinh nhuệ trong doanh đem Đông Sơn soát tới một con kiến cũng không lọt.."

Cái đáp án này khiến Lệ Tinh Tinh vỗ tay một cái, nhìn phía Mai Nhược Sa, "Thấy chưa, mình nói không sai mà, quả nhiên là người bên quân đội."

"Có thể điều động một trưởng đoàn đi bao vây núi.." Mai Nhược Sa vuốt vuốt mái tóc mềm mượt, trầm ngâm nói, "Hai con tin kia lai lịch gì? Cố Hạc, anh tra ra chưa?"

"Chưa, bên quân đội bảo mật với bên ngoài, tôi không cậy ra được nửa chữ."

Tuy rằng Cố Hạc chỉ là một vệ sĩ, nhưng trước đây hắn cũng từng là người có tiếng trong quân đội chỉ là sau đó phạm phải một chút sai lầm kinh tế, bị tước mất quân kỳ, cuối cùng trở thành vệ sĩ của Mai Nhược Sa, cho nên, vòng quan hệ của hắn là rất rộng, Chuyện hôm qua đến hắn cũng không dò hỏi ra được, đây chỉ có thể nói chính phủ Hải Tân thật sự đang bảo mật.

Mai Nhược Sa với Lệ Tinh Tinh đối mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.

"Đại tiểu Thư, Lệ tiểu thư, còn có một chuyện, tôi phải nói với hai người một chút.."

Biểu tình của Cố Hạc rất nghiêm túc.

Chính xác mà nói, sau khi hắn bước vào liền chưa từng thả lỏng tinh thần trên mặt.

"Chuyện gì?"

Mai Nhược Sa kỳ quái hỏi, trực giác không phải chuyện tốt.

"Trên báo đăng hôm qua không phải là có người đã chết sao?"

"Đúng, sao thế?"

"Người chết đó là Thường Thụ."

"Cái gì?"

Một câu nói khiến Mai Nhược Sa kinh hãi nhảy lên, trên gương mặt sinh đẹp toàn là kinh hãi: Cô ta sao cũng không lường được, vừa nãy tùy tiện thảo luận người bị bắn chết kia, lại là vệ sĩ cô ta phái ra ngoài.