Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 118: Lợi dụng tình người, tính toán thoát thân

Trong đầu một mảng hỗn loạn, cô không xác định được-----Người đàn ông này chưa từng biểu đạt tình cảm gì với cô, cô cũng không cảm thấy loại bá đạo chiếm giữ, cưỡng bách kia có thể có quan hệ gì với nhau.

Nhưng bây giờ, cô lại có loại liên tưởng như thế.

"Sao thế?"

Mộ Nhung Trưng nhìn thấy tinh thần cô quỷ dị, giống như bị cái gì đó đả kích.

"Em.. Em nghe nói Tư Đế Vân là người Mỹ, anh muốn đưa em xuất ngoại du học sao?"

Cô không đáp, chỉ khẽ hỏi lại một câu.

Mộ Nhung Trưng ánh mắt chợt lóe: "Vậy phải xem biểu hiện của em. Trong ba ngày này nếu em không thể chọc cho ta cười, cao trung ta cũng không cho em học."

Sẽ vậy sao?

Hắn sẽ thế sao?

Hừ, khẳng định là hù dọa người!

Hắn đã nghĩ cho cô bái Tư Đế Vân làm thầy rồi, cái đề nghị kia hoàn toàn là buột miệng thốt ra, có thể thấy trong lòng hắn không có ý nghĩ muốn cướp đoạt quyền đi học của cô.

A, tên tiểu tử xấu xa này, sao lại khó chịu rầu rĩ như thế?

"Vâng vâng vâng, em nhất định nỗ lực chọc anh cười ạ."

Thật là, một người đàn ông lớn như vậy, có những chuyện làm ra, thật đúng là tính trẻ con.

"Em vừa nãy nghĩ cái gì? Bị cái gì dọa sợ à?"

Hắn lại quay lại cái vấn đề trước.

"Em.. Em chỉ là bị đại danh của Tư Đế Vân Lôi Ân dọa sợ thôi.. Đúng rồi, nhà các anh rất có tiền sao? Cư nhiên mời được loại chuyên gia quốc tế tới xem bệnh? Còn có, xuất ngoại du học rất tốn tiền, dựa vào chút quân lương, sợ là không đủ đâu! Ài, anh có phải cũng đang làm giao dịch gì không thể cho người ta thấy?"

Nói như vậy chỉ vì phân tán chuyển rời lực chú ý của hắn, đỡ cho hắn cứ dây dưa hỏi mãi vấn đề y thuật cứu người của cô.

"Sau này nói cho em."

Mộ Nhung Trưng không nói tiếp, xem ra là muốn giấu cô chuyện thân thế của hắn.

Cũng đúng, kiếp trước cô là tận tới lúc bị đưa tới Thụy Đô mới biết, hóa ra hắn lại là "Thái tử" của quân chính phủ Nam Giang, cho nên, hiện tại hắn không nói, rất phù hợp với quy luật phát triển này.

"Ồ.."

Không nói thì không nói, cô cũng không có ý định hỏi.

Dù sao, mặc kệ hắn là thích cô, hay là không thích cô, đều không liên quan tới cô, cô muốn quyết tâm rời khỏi hắn, sẽ không bởi vì điều này mà thay đổi------Cuộc sống người đàn ông này quá phức tạp, mà cô chỉ muốn trải qua cuộc sống giản đơn, ai đi đường nấy, tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt.

Nghĩ như thế, Mấy cái tình ý rục rịch kia, liền từ từ bị đè xuống.

"Em về phòng nghỉ ngơi một chút, ta với bọn Tô Triết có chút chuyện thương lượng, ăn xong bữa trưa, liền đưa em đi xem biểu diễn thủy mạc."

Lời này cho thấy hắn đã tin lời giải thích vừa nãy của cô rồi, đúng chứ!

"Được."

Ngoan ngoãn nghe lời, Úy Ương nhẹ nhàng vào phòng, ném bản thân lên cái giường kiểu Âu vô cùng xa hoa.

Ài, không thể không nói, Mộ Nhung Trưng ra tay đích thực rất rộng rãi, ra ngoài đi chơi ở nơi đều là phòng tổng thống, bất quá, chỉ dựa vào chút quân lương, hắn không thể sống tiêu sái nhiều tiền như thế, nhất định có thu nhập khác.

Cô nhớ, kiếp trước hắn tống cổ cô ra nước ngoài xong, mỗi tháng gửi cô sinh hoạt phí đổi ra rất dọa người.

Lúc đó, cô không có thu nhập, bị hắn nuôi mấy năm, sau đó, cô từ từ trưởng thành, dựa vào thành tích ưu tú cuối cùng tới xin học bổng, hơn nữa còn bên thầy chỉ dẫn làm một chức vụ, vì thế, cô cũng không dùng tiền của người đàn ông này nữa.

Sau đó nữa, cô bị Tô Triết đóng gói mang về, lúc gặp được người đàn ông này, cô liền đem toàn bộ số tiền hắn chu cấp đập lên đầu hắn, đem toàn bộ số tiền mấy năm bị nuôi kia toàn bộ trả lại một đồng không thiếu, nhưng là để phân rõ ranh giới với hắn.

Hôm đó, kiêu ngạo như hắn, tất nhiên là bị cô chọc tức điên, đập phá tất cả đồ đạc trong phòng, cũng ra lệnh cho người trông giữ cô, biểu tình làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Ài, hồi tưởng lại cô lúc đó, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Mộ Nhung Trưng hiện tại này, lại là một ngày so với một ngày càng đáng yêu..

Ai nha, cô đang nghĩ cái gì thế, cô nghĩ cái gì thế?

Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, bàn tay thon ngọc không ngừng vỗ trán mình, nhắc nhở bản thân: Không được lại nghĩ chuyện giữa cô và Mộ Nhung Trưng nữa, hai người không có khả năng-----Không thể treo cổ hai lần trên một cái cây.

Bây giờ, cô nên suy nghĩ chính là: Sở Kiêu Dao, một tỷ phú tương lai, chỉ cần có thể cùng hắn có chút quan hệ, cô liền không cần lo cơm áo gạo tiền, chỉ cần có tiền, cô liền có thể lặng lẽ xuất ngoại, thoát khỏi Mộ Nhung Trưng rồi.

Cô nghĩ nghĩ, Sở Kiêu Dao đích thực có một em gái, tên Sở Tiểu Tiểu, bất quá ở kiếp trước sớm đã chết rồi, liên quan đến thời gian chết à..

Cô bấm tay tính toán.

Um, đúng, không sai.

Chính là hôm nay.

Lúc đó, cô bị nhốt trong biệt thự, không ra ngoài được, thế là, tiêu khiển duy nhất của cô chính là: Đọc sách, đọc báo, xem tivi-----Trí nhớ cô cực tốt, lại nhàn đến không có việc gì làm, cho nên, những ngày ấy xảy ra đủ thứ, đều nhớ hết trong lòng.

Sở Tiểu Tiểu này chính là vì bệnh tim tái phát mà chết, trên báo chí với tivi lúc đó đều đưa tin.

Ha..

Cô vỗ mạnh tay một cái, bất giác nhếch miệng cười, không nghĩ tới không nghĩ tới, lúc vô tình, cô cư nhiên thay đổi vận mệnh của một cô gái khác.

Không hiểu sao, cô có chút phấn khích, mở cửa ra, chạy tới ban công phía trên.

Tòa Hải Thị Thịnh nằm ở bên cạnh bờ biển hình chữ nhật lõm, nghiêng phía đối diện có một bãi hoang lớn còn chưa được khai phá, lúc này, nó căn bản không đáng tiền, nhưng, tương lai trong vòng ba năm, nơi này sẽ trở thành một bến tàu mới, cuối cùng, nó sẽ đem tới cho toàn bộ A quốc một trung tâm tập hợp phân tán lớn nhất.

Mà ở tương lai trong vòng 14 năm, toàn bộ vùng duyên hải sở hữu đất hoang tàn vắng vẻ sẽ xây lên cao ốc building, khu biệt thự phú hào, càng như măng mọc sau mưa nhô lên.

Sở Kiêu Dao chính là người dẫn dắt thành thị này khai thác, cũng chính là nói, chỉ cần cùng với người này kéo quan hệ, cô liền có thể ở nơi trung tâm biến đổi kinh thiên động địa này uống một tô canh.

Cho nên, người này nợ cô một phần ân tình, cô nhất thiết lợi dụng triệt để.

*

Trong thư phòng, Mộ Nhung Trưng đang xem tư liệu, phó quan Trương đi vào nói: "Tứ thiếu, Lục thiếu tới rồi."

Lời vừa nói, một gương mặt đàn ông trẻ tuổi cười nham nhở đi tới, đôi mắt phát sáng, miệng ríu rít: "Ai ai ai, tới nói ta nghe xem, vừa nãy trong đại sảnh vị lôi lôi kéo kéo với anh là ai thế?"

Mộ Nhung Trưng ôm tay trước ngực, nhướng mày nhìn về phía người bạn Lục Kinh Niên, vừa nãy quả nhiên hắn ở lầu hai xem kịch vui.

Đây là một người có tính cách hoàn toàn khác với hắn.

Hắn lạnh lùng, người này nhiệt tình; Hắn không thích cười, người này thích cười; Hắn cả ngày không chút cẩu thả, người này cực thích cười nham nhở..

Tóm lại, hai người bọn họ là người hai thái cực ngược nhau.

"Anh là tới nói chuyện đàng hoàng, hay là tới moi móc đời tư người khác? Lúc nào thay đổi giới tính thành đàn bà rồi?"

Miệng của Mộ Nhung Trưng độc cực kỳ.

Lục Kinh Niên nhìn nhiều cũng quen, hiện giờ, hứng thú lớn nhất của hắn là thiếu nữ váy đỏ kia, loại bát quái trăm năm khó gặp một lần này, hắn nhất định nghe ngóng rõ ràng, nếu không buổi tối sao mà ngủ được: Ngẫm lại nha, tên đầu gỗ nghĩ không thông suốt này cư nhiên có thể cùng phụ nữ lẫn lộn một chỗ, mặt trời mọc đằng tây rồi à?