Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 15

Trong mông Lâm Lăng cắm một cái đuôi thỏ cao su màu trắng, hai bên đầṳ ѵú đỏ hồng là khuyên ngực do Thẩm Quân Hạo xỏ cho cậu, hai chiếc khuyên nối với hai dây xích bạc nhỏ, hai sợi dây xích kéo dài xuống tận phía dưới nối với một vòng bạc khác, vòng bạc kia quấn chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ hồng nhạt của cậu, chỉ cần Lâm Lăng cử động hơi mạnh một chút thì hai đầṳ ѵú sẽ lập tức bị kéo vừa đau vừa ngứa.

Tan học, Thẩm Quân Hạo lấy cặp sách treo trên lưng ghế rồi lập tức bỏ đi, Lâm Lăng nhanh chóng kiểm tra lại số bài tập phải mang về nhà một lần, sau đó đứng dậy vội đuổi theo Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo đi rất nhanh, anh rẽ qua một chỗ ngoặt rồi cứ vậy biến mắt trước mắt Lâm Lăng. Lâm Lăng không nhìn thấy anh lập tức hốt hoảng, nắm chặt cặp chạy chậm đuổi theo anh, xích bạc trên người lôi kéo làm cậu đau rát nhưng cậu cũng không rảnh lo đến nó.

Cậu chạy qua một chỗ rẽ trên đường, bỗng bị một cánh tay rắn chắc ôm lại, đâm sầm vào một l*иg ngực ấm áp, sau đó bên tai vang lên giọng nói làm bắp đùi cậu mềm nhũn: "Sao lại vội thế này, em muốn đi đâu?"

Lâm Lăng tính về nhà mình trước, cởi cặp sách ra thay bộ đồng phục trên người rồi qua nhà Thẩm Quân Hạo, Lâm Lăng quay lưng với Thẩm Quân Hạo tìm chìa khóa trong túi quần mình để mở cửa, ai ngờ bị Thẩm Quân Hạo giữ lấy cái ót xoay đầu qua hôn môi, cậu run rẩy kêu rên một tiếng, sau đó lảo đảo bị Thẩm Quân Hạo kéo vào nhà.

"Anh... Anh ơi..." Động tác của Thẩm Quân Hạo rất thô lỗ, đôi tay to ngày thường hay chơi bóng rổ không thương tình ấn bóp núʍ ѵú yếu ớt của người trong ngực, giữa kẻ hở hai đôi môi Lâm Lăng khẽ gọi anh, Thẩm Quân Hạo xoa nắn làm cậu rất đau, nhưng cậu lại yêu muốn chết sự thô bạo của anh: "Hôm nay có tiết thể dục, người dơ lắm, em muốn đi tắm trước..."

Tay Thẩm Quân Hạo tuần tra qua lại trên người cậu, sau đó sờ đến cặp mông vểnh mềm mại như mật đào của người nọ, ngón tay thon dài cách lớp quần vươn vào trong như muốn chạm đến cái đuôi thỏ. Anh khẽ nói: "Nơi này thì sao, có dơ hay không?"

Lâm Lăng đỏ mặt lắc đầu, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ đáng thương.

"Sao lại không dơ được?."

Anh dễ như trở bàn tay khiêng Lâm Lăng lên vai, sau đó thả người nọ xuống cái giường mềm. Anh vốn thích ngủ giường cứng hơn, nhưng mỗi lần cɦịƈɦ nhau với Lâm Lăng xong thì lúc nào trên người cậu cũng bị xanh tím một mảng, vả lại cũng không tiện để anh ấn đầu Lâm Lăng xuống giường nên đổi thành giường mềm luôn.

Lâm Lăng bị anh đè lên giường, ngoan ngoãn tự cởϊ áσ khoác đồng phục, áo trong và quần ra, chỉ chừa lại một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, đầṳ ѵú sưng đỏ bại lộ trong không khí, trên người còn có mấy dấu hôn vừa đỏ vừa tím chưa biến mất.

Thẩm Quân Hạo buông cậu ra, nửa quỳ ở trên giường, Lâm Lăng lập tức hiểu ý của anh. Lâm Lăng quỳ gối giữa hai chân anh, tay Thẩm Quân Hạo xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu.

Thẩm Quân Hạo lấy một tay duỗi vào trong quần, móc ƈôи ŧɦịŧ vừa thô vừa lớn ra ngoài. Một tay khác của Thẩm Quân Hạo giữ chặt đầu cậu, tay còn lại nắm ƈôи ŧɦịŧ của mình cọ xát lên cái má ửng hồng mềm mại của người kia.

Côи ŧɦịŧ của Thẩm Quân Hạo thật sự rất to, một bàn tay cậu không thể cầm hết được.

Cái thứ lớn như thế này sao có thể đâm vào bên trong mông cậu nhỉ?

Lâm Lăng đã bị anh cɦịƈɦ nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn cây gậy thịt trước mắt thì cậu vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.

Cậu giương mắt nhìn Thẩm Quân Hạo, Thẩm Quân Hạo thật sự rất đẹp trai, ngũ quan anh tuấn lại mang theo một ít khắc nghiệt, giống hệt như con người anh.

Thẩm Quân Hạo cong môi, để ƈôи ŧɦịŧ dát sát vào đôi môi mềm của người nọ, rồi cứ vậy mà đưa vào miệng cậu: "Nhanh một chút."

Lâm Lăng khó chịu nhăn mày, có điều cậu lại điên cuồng si mê cái cảm giác bị anh khống chế hoàn toàn này.

Cậu cảm giác được mỗi cọng gân xanh của Thẩm Quân Hạo đang nghiền qua khoang miệng cậu, khuôn mặt nhỏ bị ƈôи ŧɦịŧ nhồi cho biến dạng, nước bọt chưa kịp nuốt vào lại chảy ra khỏi khóe miệng. Nước mắt cậu chảy không ngừng, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa dâʍ đãиɠ.

Thẩm Quân Hạo cảm thấy đã được rồi mới nhẹ nhàng đẩy đầu cậu rút ƈôи ŧɦịŧ ra ngoài, lúc rời đi cán gậy bị nướt bọt thấm ướt.

"Miệng em ăn không hết." Thẩm Quân Hạo trêu cậu: "Qυყ đầυ đã chạm đến yết hầu rồi mà bên ngoài vẫn còn dư lại một đoạn dài."

Lâm Lăng đưa tay lau nước mắt, lấy khăn giấy trên đầu giường lau sơ cái miệng rồi tùy tiện ném bên mép giường, sau đó cởϊ qυầи lót, xoay lưng về phía Thẩm Quân Hạo quỳ gối trên giường, giống hệt như một chú chó nhỏ muốn được chủ nhân yêu thương, cậu cố gắng vểnh mông cao lên, cái miệng nhỏ đang ngậm đuôi thỏ bị nhìn không sót chỗ nào.

Cậu duỗi tay dùng hai ngón tay vạch hai cánh mông ra, đuôi thỏ càng lộ ra rõ ràng. Đôi mắt cậu ướŧ áŧ mê ly, cái miệng phun ra lười nói dâʍ đãиɠ không rõ ràng: "Miệng trên ăn không hết nhưng miệng dưới có thể ăn hết mà."

Thẩm Quân Hạo bị dụ dỗ đến không biết đông tây nam bắc, hung dữ vỗ một cái thật kêu lên mông người nọ rước lấy một tiếng rêи ɾỉ của cậu: "Sao lại lẳиɠ ɭơ như thế? Có phải em chưa bị cɦịƈɦ đủ hay không?"

"Ưʍ... không phải, là vì em rất muốn anh, rất rất muốn."

Thẩm Quân Hạo cời áo, lộ ra cơ thể rắn chắc cường tráng, nắm chặt cái đuôi thỏ kia lôi ra ngoài, lúc trưa hậu huyệt vừa mới được bôi trơn nên ướŧ áŧ đỏ ửng, lúc rút ra dính đầy nước da^ʍ. Anh ném đuôi thỏ sang một bên, cắm ngón tay mình vào, vừa hạ lưu vừa sắc tình nói: "Em muốn anh hay là muốn ƈôи ŧɦịŧ của anh?"

Lâm Lăng nắm lấy cổ tay anh làm cho anh đâm vào sâu hơn: "Đều muốn... Anh đâm vào sâu hơn đi mà, đừng dùng tay có được không anh? Trực tiếp cắm vào đi..."

Lâm Lăng biết Thẩm Quân Hạo sẽ không nghe theo cậu. Thẩm Quân Hạo rất xấu xa, anh có thể tìm được mọi thứ lí do để trừng phạt cậu, cuối tuần trước bởi vì lúc cɦịƈɦ nhau cậu khóc quá lớn, suýt nữa bị ba mẹ nghe thấy cho nên bị phạt phải đeo khuyên ngực và nút bị đi học hai ngày, hơn nữa không được làʍ ŧìиɦ trong vòng một ngày.

Thẩm Quân Hạo rút tay ra, cái tay dính đầy chất nhầy xoa hai quả trứng bị vòng bạc khóa lại của người nọ, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve làn da mềm mại chỗ lỗ chuông.

Lâm Lăng không chịu nổi cực hình này, dùng tay đẩy tay Thẩm Quân Hạo ra bò về phía trước, lại bị Thẩm Quân Hạo đè trở lại. Trên đầu cậu vang lên giọng nói đầy uy hϊếp của anh: "Đừng lộn xộn, nếu không ngày mai anh sẽ bắt em mang khóa."

Đôi tay tùy ý làm ác vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ cậu, không ngừng xoa nắn qυყ đầυ, Lâm Lăng bị vòng bạc khóa lại không thể bắn ra, bụng nhỏ tê mỏi một hồi nhưng vẫn không chiếm được kɦoáı ƈảʍ.

Lâm Lăng không dám động đậy, cậu biết Thẩm Quân Hạo chưa bao giờ nói dối, cậu cũng không dám khóc lớn, chỉ đành vùi đầu vào trong chăn khẽ nức nở.

"Anh ơi... Em khó chịu lắm..." Lâm Lăng nhỏ giọng xin tha.

Thẩm Quân Hạo buông cậu ra, để cậu nằm trên giường, còn mình thì đè lên người cậu, đưa tay xoa nắn bờ mông căng mềm: "Không phải khi nãy còn phát da^ʍ à? Sao bây giờ không da^ʍ nữa?"

"Phía trước bị chặn lại, em rất khó chịu, em muốn cởi ra..."

"Cục cưng." Thẩm Quân Hạo gọi đến xương cốt cậu cũng mềm nhũn: "Em biết là bây giờ chưa được mà."

"Vậy anh cɦịƈɦ phía sau của em, đâm vào luôn được không anh?... Cầu xin anh đó." Lâm Lăng dùng mông cọ vào ƈôи ŧɦịŧ của Thẩm Quân Hạo, phóng đãng câu dẫn anh.

Thẩm Quân Hạo cắn vành tai Lâm Lăng, khẽ mắng một tiếng "bé da^ʍ" rồi nắm ƈôи ŧɦịŧ đâm vào.

Lâm Lăng vội rên một tiếng, tiếng khóc nức nở mang theo vài phần dụ hoặc. Hậu huyệt bị đuôi thỏ cắm cả một buổi trưa, vừa ướt vừa mềm nhưng vẫn khó có thể lập tức nuốt hết ƈôи ŧɦịŧ lớn như vậy. Thẩm Quân Hạo còn chưa đâm vào hết, Lâm Lăng đã có một loại ảo giác sẽ bị đâm thủng, nhưng cậu lại rất thích kɦoáı ƈảʍ thống khổ này, bởi vì cậu biết Thẩm Quân Hạo sẽ bảo vệ cậu thật tốt.

Lâm Lăng không nhịn được co rút miệng huyệt, vách tường nóng ướt ngậm chặt qυყ đầυ, thế là không thể tránh được bị ăn thêm một cái đánh mông.

"Thả lỏng một chút, để anh đâm vào."

Lâm Lăng hạ eo xuống rồi nâng mông lên, ƈôи ŧɦịŧ theo tư thế đó mà đâm vào càng sâu, thậm chí Lâm Lăng còn cảm giác được tinh hoàn đang dán vào đáy chậu của mình.

Lâm Lăng thấy mình sắp chết mất thôi, cảm giác căng trướng thống khổ đan xen với kɦoáı ƈảʍđược lấp đầy khiến cậu chìm vào nɧu͙© ɖu͙© điên cuồng, lúc bị cɦịƈɦ tới chỗ sâu nhất, đôi mắt ướŧ áŧ không tự chủ được trợn trắng.

"Ưʍ... sướиɠ quá, anh ơi... đâm tới rồi... Sâu quá ——" Lâm Lăng bị anh nắm tóc ngẩng đầu lên hôn môi, mỗi một tia sảng khoái hoặc thống thổ trên khuôn mặt nhỏ đều rơi vào trong mắt của người kia.

Thẩm Quân Hạo bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cậu kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát điên, răng nanh sắc bén tựa dã thú cắn cổ Lâm Lăng, để lại một chuỗi dấu vết đỏ tươi ướŧ áŧ. Anh muốn cho nhóc con không biết liêm sỉ này biết hậu quả khi dám câu dẫn anh, thế là càng thêm dùng sức đâm rút trong quả mật đào căng mọng kia nhiều nước kia, mỗi một lần đều nghe thấy tiếng khóc hỏng mất đáp lại.

"A... Muốn chết... Em bị cɦịƈɦ sắp chết mất —— anh ơi, sao anh lại hung như vậy, mạnh quá, hức..." Lâm Lăng bắt lấy góc chăn, tủi thân khóc lóc khiến nước mắt chảy đầy mặt, răng nanh cắn chặt chiếc chăn mềm mại.

"Bé cưng không thích anh mạnh một chút à? Vậy anh cɦịƈɦ nhẹ một chút có được không?" Thẩm Quân Hạo liếʍ xương bướm của cậu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cậu run lên.

"Không cần, không cần..." Kɦoáı ƈảʍ thô bạo vất vả lắm mới có được đột nhiên mất đi, Lâm Lăng chỉ thấy ở phía dưới trống rỗng muốn chết: "Anh ơi mạnh một chút, ưʍ... cɦịƈɦ chết em đi."

Thẩm Quân Hạo duỗi tay xoa cặp mông thịt bị chà đạp, thuận thế vạch hai cánh mông mở rộng hơn, sau đó thọc mạnh vào miệng huyệt sưng đỏ, ƈôи ŧɦịŧ bừng bừng phấn chấn, tinh hoàn căng trướng đầy gân xanh, quấy loạn nước da^ʍ một hồi lại va chạm mãnh liệt, đâm cho cặp mông kia đỏ bừng cả lên.

Côи ŧɦịŧ mỗi lần đâm vào đều rất sâu, điểm mẫn cảm bị cũng bị hung ác nghiền qua, Lâm Lăng thấy suиɠ sướиɠ đến điên lên, chỉ là phía trước ƈôи ŧɦịŧ vẫn bị khóa lại, đằng sau có thoải mái bao nhiêu cũng không thể phát tiết được.

Kɦoáı ƈảʍ ban đầu không thể phát tiết, rất nhanh đã biến thành cơn căng trướng đau đớn, Thẩm Quân Hạo không ngừng đâm vào, Lâm Lăng chỉ có thể khóc lóc dùng cánh tay vô lực đẩy đẩy eo hắn.

Lâm Lăng bị cɦịƈɦ đến xụi lơ, hai đùi không ngừng co rút run rẩy, ngón chân theo từng đợt va chạm mà cuộn tròn lên, ƈôи ŧɦịŧ phía trước trướng thành màu đỏ tím, cậu thật sự sắp hỏng mất, nhưng lại không dám cầu xin Thẩm Quân Hạo tha cho, sợ cái người xấu tính kia sẽ tra tấn cậu nhiều hơn nữa.

"Sắp hỏng rồi... A, muốn... Anh ơi... Phía trước em rất muốn tiểu..." Lâm Lăng vẫn khóc đến khàn tiếng, không biết ngày mai có lại bị trừng phạt vì chuyện này nữa hay không.

Thẩm Quân Hạo hơi thả chậm động tác, dường như mới nhớ ra ƈôи ŧɦịŧ của Lâm Lăng vẫn còn bị khóa, thế là anh rút ƈôи ŧɦịŧ của mình ra, thân thể Lâm Lăng lập tức nằm liệt xuống.

Anh trở người Lâm Lăng lại, mặt đối mặt với mình. Lông mi Lâm Lăng ướt đẫm nước mắt, đôi môi cũng bị tự mình cắn đến đỏ bừng, chiếc mũi nhỏ xinh cũng ửng hồng rất đáng thương.

Lâm Lăng thấy mặt Thẩm Quân Hạo đầy mồ hôi, lập tức đưa tay ôm đầu anh cúi xuống rồi vươn lưỡi mềm liếʍ sạch những giọt mồ hôi mặn, thuận theo tư thế này mà ôm lấy anh.

"Anh ơi." Lâm Lăng gọi anh: "Phía trước của em khó chịu quá."

"Vậy em cầu xin anh đi." Thẩm Quân Hạo nói.

Lâm Lăng nghiêm túc xin tha thứ: "Em cầu xin anh, ưʍ... Cởi khóa ra, về sau anh muốn cɦịƈɦ em lúc nào cũng được."

Thẩm Quân Hạo không nhịn được bật cười: "Gì mà lúc nào cũng cho anh cɦịƈɦ cơ chứ? Là anh sướиɠ hay là em sướиɠ? Hả, bé dâʍ đãиɠ?"

Tâm tư Lâm Lăng bị anh nhìn thấu, vừa xấu hổ vừa tức giận vùi đầu vào cổ Thẩm Quân Hạo không đáp lại.

Tâm trạng Thẩm Quân Hạo rất tốt, cúi đầu liếʍ đầṳ ѵú Lâm Lăng, liếʍ đến nỗi đầu lưỡi như muốn chui vào lỗ nhỏ trên núʍ ѵú.

Lâm Lăng co người muốn chạy trốn, lại bị Thẩm Quân Hạo giam chặt trong l*иg ngực không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thẩm Quân Hạo rồi bật khóc. Thẩm Quân Hạo chơi đủ rồi mới đưa tay về phía dưới cởi cái vòng bạc kia ra rồi tháo hai khuyên ngực xuống. Bây giờ Lâm Lăng mới hoàn toàn được giải thoát, nâng eo mềm nhũn dán sát lên người Thẩm Quân Hạo, cẳng chân cũng không an phận mà quấn lên.

Cậu nhỏ giọng xin xỏ nói: "Anh à... Cɦịƈɦ vào đi..."

Thẩm Quân Hạo đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ cắm vào lần nữa, Lâm Lăng lập tức tan thành một vũng nước xuân, thịt mềm ngoan ngoãn nuốt ƈôи ŧɦịŧ vào, vừa hút vừa mυ'ŧ, cơ thể giống như bị cây gậy dữ tợn cực nóng đốt cháy, rồi lại không thể kiềm chế mà buông thả.

Tốc độ của Thẩm Quân Hạo rất nhanh, đầu óc Lâm Lăng trống rỗng, đôi môi run run rẩy rẩy, chỉ biết vô thức phun ra mấy lời thô tục xấu hổ không chịu nổi, gậy thịt đâm xỏ loạn xạ trong cơ thể, mỗi một chút đều khiến người ta phát điên.

Lâm Lăng bị cɦịƈɦ mở rộng hoàn toàn, tràng dịch trong suốt ấm áp chảy ra từ chỗ sâu nhất trong thân thể, còn ướt dính hơn so với gel bôi trơn, trộn lẫn với thể dịch của Thẩm Quân Hạo, làm cái mông bị thấm ướt đến lung tung rối loạn.

"Chảy nước?" Thẩm Quân Hạo giả vờ kinh ngạc nhướng mày nói: "Lâm Lăng của chúng ta rốt cuộc có phải bé trai không vậy? Vậy mà có thể lẳиɠ ɭơ đến chảy nước."

"Phải... em là bé trai mà... Tại anh cɦịƈɦ em quá sướиɠ nên, hức..." Lâm Lăng bị cɦịƈɦ đến nói không nên lời, giọng nói tan thành mảnh nhỏ, cậu cảm thấy cơ thể rất nóng, thứ đồ đang cɦịƈɦ cậu còn nóng hơn, gân xanh nhô lên trong cơ thể mình đâm chọc lung tung, nhiệt độ tích góp dần như một ngọn lửa, làm cậu không có cách nào kiềm chế bản thân.

Lâm Lăng vì bị hung ác đâm chọc rất nhanh đã bắn, sau cao trào vừa quyến rũ lại vừa mềm mại, hậu huyệt đột nhiên co chặt, ngón tay nắm chặt cổ tay Thẩm Quân Hạo đến trắng xanh, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đυ.c bắn lên bụng nhỏ Thẩm Quân Hạo, Lâm Lăng dùng ngón tay quẹt lấy đưa lên miệng ăn.

Dù vậy Thẩm Quân Hạo vẫn rất hung ác, ƈôи ŧɦịŧ đâm xỏ lung tung không hề có ý định dừng lại. Ngày thường khi Lâm Lăng lêи đỉиɦ, Thẩm Quân Hạo vẫn còn chưa bắn, Thẩm Quân Hạo sẽ dừng lại đợi cậu một chút rồi tiếp tục cɦịƈɦ cậu.

Côи ŧɦịŧ nóng bỏng không hề nghỉ ngơi, một lần lại một lần nghiền nát điểm mẫn cảm rồi đâm vào chỗ sâu nhất, Lâm Lăng thấy rất khó chịu, cái mông bị trêu đùa vừa ngứa vừa xót, ƈôи ŧɦịŧ mới bắn lại trướng đau muốn chết, thống khổ khi bị cưỡng chế cao trào thật sự làm người ta muốn phát điên.

"Anh... Anh dừng một lát, em bắn, khó chịu lắm, sắp hỏng rồi, điên mất thôi..." Lâm Lăng đẩy anh ra, có điều đẩy không được. Thẩm Quân Hạo thật xấu xa, cứ nghĩ mọi cách tra tấn cậu.

Thẩm Quân Hạo hôn cậu: "Bé cưng à, em như thế này thật xinh đẹp."

Thẩm Quân Hạo nâng nửa người dưới của Lâm Lăng lên, lại mở rộng chân cậu hết cỡ, sau đó không nhanh không chậm đâm vào rút ra.

Lâm Lăng dường như có thể thấy ƈôи ŧɦịŧ dữ tợn kia đang thọc mở hậu huyệt của mình, đâm đến chỗ sâu nhất, sau đó cọ xát vách tường mềm mại rồi rút ra, mồ hôi của Thẩm Quân Hạo rớt xuống người cậu, nóng bỏng làm người cậu run lên.

Lâm Lăng thật sự không thể kiềm chế nổi nữa, thân thể cậu bỗng dâng lên một cảm giác chưa từng có, căng trướng bỗng biến thành điện giật đánh vào khắp người, giống như có thứ gì đó sắp phun ra.

Cậu bỗng ý thức có chuyện chẳng lành, vội dùng sức giãy giụa, đôi mắt ầng ậng nước không thể rõ thấy dáng vẻ Thẩm Quân Hạo, đành bất lực xin tha: "Không được, anh ơi! Em không thoái mái! Em muốn tiểu, hức, xin anh mà, chờ một chút, dừng một chút..."

Thẩm Quân Hạo đè cái eo đang lộn xộn của cậu, ham muốn chinh phục làm anh điên cuồng, thở hổn hển dỗ cậu: "Ngoan nào, tiểu ra cho anh xem."

Lâm Lăng lớn tiếng khóc lóc nức nở, tiếng rêи ɾỉ mềm mại đến muốn mạng, Thẩm Quân Hạo còn muốn chọc cậu vài câu, ai ngờ người nọ đột nhiên im bặt, cổ ưỡn thành một đường cong, eo bỗng nâng lên, ƈôи ŧɦịŧ bắn ra một dòng nước trong suốt, từ eo hông chảy xuống phía dưới, lọt xuống ga trải giường ướt đẫm một mảng.

Lâm Lăng phục hồi tinh thần, cảm thấy rất xấu hổ khóc nức nở không ngừng, cậu thật sự bị cɦịƈɦ đến tiểu ra.

Thẩm Quân Hạo đâm thêm vài cái rồi bắn trong thân thể cậu. Cả người Lâm Lăng ướt đẫm nước, mấy loại chất lỏng không phân rõ tràn đầy ngực bụng cậu.

Chân cậu run rẩy, lúc Thẩm Quân Hạo chân chính dừng lại mới bắt đầu co rút, cậu không nói được câu nào, chỉ có thể nhăn mặt rơi lệ.

Thẩm Quân Hạo cúi xuống hôn sạch nước mắt của Lâm Lăng, ngón tay tuần tra qua lại trên sống lưng mềm mại của Lâm Lăng.

"Anh ơi." Lâm Lăng mềm oặt rên hừ hừ vài tiếng, chôn mặt trong ngực Thẩm Quân Hạo: "Nướƈ ŧıểυ... Xấu hổ quá, xấu muốn chết!"

"Không xấu đâu, em lúc nào cũng xinh đẹp cả." Thẩm Quân Hạo dùng khăn giấy lau đống loang lổ hỗn loạn trên người cậu: "Lúc bị anh cɦịƈɦ là đẹp nhất."

Lâm Lăng đỏ bừng mặt quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chiều hôm buông xuống, trời đã hoàn toàn tối hẳn. Lâm Lăng đột nhiên mở to hai mắt: "Chết rồi, bài tập."

—-

Nửa đêm. Thẩm Quân Hạo lau khô tóc, vào trong chăn chuẩn bị ngủ. Anh biết hôm nay đã cɦịƈɦ người nọ rất tàn nhẫn, vậy nên tính gửi tin nhắn cho cậu rồi đi ngủ.

Phía cửa bỗng vang lên tiếng mở khóa, phía huyền quan có động tĩnh, sau đó tiếng chân trần chạy bịch bịch trên sàn càng ngày càng gần, rồi một cơ thể ấm áp mềm mại chui vào trong chăn ôm lấy anh.

"Sao vậy?" Thẩm Quân Hạo cũng ôm lấy cậu.

"Anh này." Lâm Lăng cọ ngực anh: "Em còn muốn cɦịƈɦ nữa."