Bảo Bối Mỗi Ngày Chuẩn Bị Mang Thai

Chương 25: Váy

Sau khi ôm Tang Tang đến thiên phòng, Đoạn Cảnh dặn hạ nhân nấu canh giải rượu, liền quay lại yến tiệc, khách vẫn chưa đi, hắn cũng không tiện bỏ gánh.

*Thiên phòng: phòng nhỏ xây cạnh gian nhà lớn.

Chờ khi tiễn hết khách khứa rồi, lúc Đoạn Cảnh quay lại thiên phòng, thấy Tang Chẩm đang ngồi ở bên giường được thị nữ đút canh trứng, ăn một muỗng lại bẹt miệng một cái, qua nửa ngày mới nuốt xuống, khuôn mặt vẫn ửng hồng.

Đoạn Cảnh nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc này, biết cậu vẫn chưa tỉnh rượu, hắn đi tới cho thị nữ lui ra, tiếp nhận chén canh ngồi xuống cạnh cậu.

Miệng Tang Chẩm vẫn đang ngậm bánh, nhìn thấy Đoạn Cảnh đến bèn nuốt xuống.

Đoạn Cảnh nhìn cậu ăn được kha khá, mới hỏi: “Đồ tối nay không ăn được?”

Tang Chẩm gật gật đầu, món sau cùng dọn lên, ăn mặn muốn chết, nên cậu mới uống rượu.

Đoạn Cảnh tháo phát quan của cậu xuống, Tang Chẩm thoải mái thở dài, nghiêng dầu dựa lên vai hắn.

“Hôm nay là sinh nhật Tang Tang, ta nên tặng gì cho Tang Tang đây?” Đoạn Cảnh xoa đầu giúp cậu, dịu dàng hỏi.

Tang Chẩm thoải mái sắp ngủ mất, Đoạn Cảnh lại kề sát tai cậu nói chuyện, làm cậu tỉnh lại, lúc này cậu mới chậm rãi nói: “Ta làm cho ngươi một cái túi tiền.”

Cậu moi móc trước ngực nửa ngày, lấy ra được một túi tiền.

Cậu vẫn chưa quên hôm nay cũng là sinh nhật Đoạn Cảnh.

Túi tiền có nền xanh, mặt trên thêu một đóa mẫu đơn, cánh hoa viền vàng, bên cạnh còn có con chim nhỏ, ngay cả nhụy hoa cũng được thêu rõ ràng từng đường nét.

Tuy rằng cái túi này có kiểu dáng cho nữ nhân dùng, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của Tang Tang, Đoạn Cảnh nhận lấy, khen: “Nữ công của Tang Tang ngày càng giỏi.”

Tang Chẩm ngượng ngùng nở nụ cười, đôi mắt như là chứa nước, ngọt ngào liếc hắn một cái, quay đầu sang hôn hắn.

Đoạn Cảnh than thở trong lòng, vật nhỏ này cái khác không làm, nhưng làm nũng là số một.

“Gia mua cho ngươi một căn nhà được không?” Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên thấy Đoạn phủ không đủ lớn.

Lúc đó dựng xích đu trong nhà mới, cũng không cần lo lắng bị mấy vị quan tới tìm hắn bàn chuyện nhìn thấy mà mất mặt.

Yêu thích cậu, thì tiêu tiền cho cậu, đây là chuyện dễ dàng với Đoạn Cảnh.

Tang Chẩm mơ hồ mà ừ một tiếng, đầu gật gù, sắp ngủ mất.

Nhưng hôm nay Tang Chẩm uống say quá dụ người, Đoạn Cảnh không muốn để cho cậu ngủ sớm như vậy, vì vậy bóp mặt cậu, Tang Chẩm trong ngực hắn bị làm cho tỉnh lại, chống mí mắt nhìn hắn, giống như hỏi hắn sao không cho cậu ngủ.

Đoạn Cảnh để cậu ngồi thẳng, từ tủ đầu giường lấy ra một cái hộp gỗ, vô cùng hiền lành nói.

“Đây là quà sinh nhật ta tặng Tang Tang.”

Tang Chẩm nháy mắt hai cái, giống như tỉnh táo một chút, rất nể mặt hắn mở ra.

Sau một tiến cùm cụp vang lên, Tang Chẩm cúi đầu nhìn một chút, dường như không dám tin bên trong là đồ Đoạn Cảnh tặng cậu.

Nhưng Đoạn Cảnh nhanh tay lấy ra trước.

Là một cái váy.

Ít vải.

Đoạn Cảnh tay cầm cái váy kia, nhiệt tình giới thiệu cho Tang Chẩm xem: “Có phải đẹp lắm không?”

Mấy năm trước lúc hắn xuôi nam, một quan chức Nam Man tặng cho hắn, trong hoàn cảnh lúc đó hắn thấy viên quan này thực sự hoang da^ʍ, loại quần áo này nữ tử làm sao dám mặc lên người, sau khi làm việc xong xuôi quay về phủ, mới phát hiện cái váy này lẫn trong hành lý mang về, vì vậy luôn để trong kho không lấy ra.

Bây giờ nghĩ lại, viên quan đó thật biết hưởng lạc.

Viền váy như lá sen, vải lưới đen, ngắn củn cỡn, không giống quần áo thông thường của Đại Nghiệp, chỗ bả vai là hai sợi dây nhỏ tinh tế, dưới ánh đèn viền vàng lấp lánh rực rỡ.

Tang Chẩm nháy mắt đỏ mặt, hai tay che mặt nhỏ giọng nói: “Cái này làm sao mặc được…”

Đoạn Cảnh nheo mắt lại, ra lệnh: “Cởϊ qυầи áo.”

Nếu hắn đột nhiên lạnh mặt, Tang Tang sẽ nghe lời hắn, lần này cũng không ngoại lệ.

Tang Chẩm cởi hết quần áo kể cả tiết khố cũng cởi một nửa, lộ ra cái mông trắng như tuyết, đứng ở trên giường, cái mông nhỏ êm dịu này lại cố tình hướng về Đoạn Cảnh, vì vậy Đoạn Cảnh dứt khoát để váy qua một bên, lột cậu sạch sành sanh.

Tang Chẩm thấy bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Đoạn Cảnh vẫn áo mũ chỉnh tề, rất không vui, giơ tay muốn cởi nút buộc quần áo của hắn, Đoạn Cảnh ngẩng đầu lên thuận theo để cho cậu cởi.

Đến khi hai người đều giống nhau, Đoạn Cảnh tung cái váy kia ra, mở phía sau, mặc lên cho cậu.

Khung xương của Tang Chẩm nhỏ, mặc váy của con gái cũng không quá chặt, da trắng như sữa bò bị lưới đen bao bọc càng có vẻ mềm mại dụ người.

Tang Chẩm sốt ruột quỳ ở trên giường, để Đoạn Cảnh buộc dây phía sau cho cậu, cái váy này không che được gì cả, cậu thấy có hơi lạnh.

Đoạn Cảnh nhìn cẳng chân lõα ɭồ của cậu cùng hơn nửa phần lưng lộ ra bên ngoài thì không dời mắt nổi, nút thắt này hắn không buộc nữa, vải vóc mở ra ngay cái mông cong cong của Tang Tang, hai cái mông đào cứ hướng vào mặt như đang câu dẫn hắn.

Hắn khàn cổ họng nói: “Không cần buộc lại.”

Buộc xong cũng phải cởi thôi.

Hắn đỡ vai Tang Chẩm, xoay người cậu lại, xúc cảm trắng mịn khiến hắn lo lắng sẽ lưu lại dấu tay trên người cậu.

Tang Chẩm xoay lại, cúi thấp đầu, mắc cỡ không chịu nổi, Đoạn Cảnh mắt sáng như đuốc mà nhìn cậu, sờ lên mặt cậu.

“Tang Tang thực sự là trời sinh quyến rũ, mặc cái gì cũng đẹp.” Không ngờ đôi vυ' nhỏ này cũng không chịu thua kém, nhô lên sau lớp vải mỏng.

Bị Đoạn Cảnh xoa một hồi, phía dưới của Tang Chẩm cũng dựng lên, dưới lớp váy gồ lên một bọc nhỏ, cậu nhỏ giọng khó chịu xin tha, muốn bắn ra.

“Cái váy này lộ chân!” Cậu buồn rầu nói, liều mạng co chân vào váy.

Tang Chẩm từ nhỏ sống với cha mẹ, đã được giáo dục làm việc phải hợp quy củ, chưa bao giờ mặc loại quần áo lộ thịt này.

Đoạn Cảnh nở nụ cười tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, một tay nắm chân cậu, nhéo hai cái, lại xốc váy lên, một tay cố định eo cậu lại, chuyển động thân thể,

Hai đùi Tang Chẩm bị ép vòng qua hông hắn, lắc lư không dừng được, hai cái vυ' nhỏ cũng lay động theo.

Đoạn Cảnh đâm vừa sâu vừa tàn nhẫn, Tang Chẩm thoải mái rêи ɾỉ một trận, hơi sơ suất không đề phòng đã bắn lên váy, trong nháy mắt lớp vải đen dính thêm một ít chất lỏng trắng.

“Làm dơ váy rồi, phải phạt.”

Tay Đoạn Cảnh từ phần đáy vuốt lên, vòng qua dây lưng đánh vào mông cậu, ai ngờ dây siết vào âm đế của Tang Chẩm, cậu bị đánh đến triều thồi, ư a rít gào, vừa run rẩy vừa khụt khịt.

Tay Đoạn Cảnh nâng mông Tang Chẩm lên, hướng về phía người mình, lập tức đâm đến sâu hơn, Tang Chẩm sợ đến nổi hô không muốn không muốn, bụng căng chặt, nữ huyệt bao bọc gậy thịt, rốt cuộc Đoạn Cảnh có cảm giác muốn bắn tinh gầm nhẹ một tiếng, hắn lại đâm vào sâu bên trong khiến bụng cậu gồ lên máy lần mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.

Cuối cùng, váy bị làm thành một đống nhàu nhĩ, đương nhiên không thể mặc nữa. Đoạn Cảnh ném váy trên giường, mặc quần áo vào, tiện tay cầm một tấm thảm bao lấy Tang Chẩm đã mệt ngủ thϊếp đi, ôm về phòng.

Không biết người Man kia tìm được cái váy này ở đâu, lần sau lại tìm thêm mấy cái.