Edit by Mặc Hàm
Muốn nhìn loại đàn ông ba mươi mấy tuổi này, không còn sáng sủa nữa, không còn trẻ trung mê người, cũng không phải mỹ nhân quyến rũ, là nam nhân suốt ngày ở phòng bếp nấu cơm, trên người có mùi khói dầu nhàn nhạt.
Công của anh ghét bỏ anh, cảm thấy anh không có tình thú, ở trên giường cũng không có tư vị gì, liền đi ra ngoài tìm người khác làm, nam nhân mắt nhắm mắt mở, cũng không dám nói gì, sau đó công liền mang về nhà làm, anh chú ở trong bếp nấu cơm, công liền dẫn tình nhân ở trong phòng ngủ làm.
Ban đầu luôn mang theo những chàng trai khác nhau, xinh đẹp, gầy gò, biết làm nũng, sau đó anh chú phát hiện công có tình nhân cố định, thậm chí ở lại qua đêm.
Là một sinh viên đại học trông sạch sẽ, dựa vào cửa ngậm điếu thuốc nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhìn bóng lưng của mình và nói: Anh ta đã làm thế với anh, anh không đi à, ở lại đây để làm gì.
Anh không phải là không muốn đi, là không đi được.
Lúc trước ba anh trong nhà dùng tiền của công, mình bị bán lại đây, theo hắn nhiều năm như vậy, đã sớm đem nơi này trở thành nhà, ngoại trừ tình yêu còn có tình thân, hơn nữa, cho dù để cho anh đi, anh cũng không có chỗ đi, hết thảy trong nhà đều là công quản, tiền cũng vậy.
Hơn nữa anh biết mình rất đê tiện, chính là không thể rời bỏ công
Ngay cả khi hắn đã làm điều đó.
Nhưng anh chú không biết, sinh viên đại học cùng công ở một chỗ là vì chạy trốn cậu em bệnh kiều của mình, cậu em thích hắn, muốn chỉnh hình giống hắn, hơn nữa còn là một con chó điên muốn giam cầm sinh viên đại học, sinh viên đại học bị dọa, liền cùng công ở chung một chỗ.
Hôm nay anh chú ở nhà nấu cơm, bỗng nhiên có người đập cửa, anh mở cửa nhìn, là tình nhân theo công tuổi thiếu niên không sai biệt lắm, lại cao hơn anh một cái đầu.
Cậu em thích anh trai hắn, biết anh trai hắn chạy theo người liền tới cửa tìm người, không nghĩ tới nhìn thấy là một nam nhân kiên cố, hắn nắm cổ áo anh chú mở miệng liền mắng, lời nào khó nghe liền mắng ra.
Giơ tay lên muốn đánh người, anh chú đỏ mắt nói, không phải tôi.
Cậu em lúc này mới biết, hai người bọn họ đều bị vứt bỏ.
Sau đó, công và người yêu không về nhà mà ở bên ngoài.
Anh chú một mình trong phòng, cậu em cách năm ngày bảy ngày lại muốn đến chặn người, kết quả không chặn được người, nhìn anh chú còn làm cơm hai người, liền cười nhạo anh nói, chồng anh đều không trở về, anh còn ở chỗ này làm mẹ hiền dâu thảo làm gì, cho ai ăn.
Anh chú cúi đầu, cho cậu ăn.
Vì thế cậu em thường xuyên tới nơi này ăn cơm, cứ như vậy ăn đến mấy tháng, Công cũng không trở về.
Tối hôm đó trời mưa, cậu em lại đến, bởi vì quá muộn, anh chú không nấu ăn, nói cậu ở đây chờ chờ, tôi đi nấu mì cho cậu ăn.
Cậu em nắm lấy tay anh và đẩy lên tường, hơi thở của hắn rất nóng, hắn nói, tôi không tới để nói cái này
Anh chú hỏi, vậy trễ thế này cậu đến làm gì.
Cậu em nói, tôi chỉ đột nhiên muốn nói, anh có muốn thử với tôi không.
Anh chú biết hắn có ý gì, mình quản không tốt người đàn ông của mình, cướp anh trai của hắn, hắn muốn cùng mình ở cùng một chỗ trả thù hai người này, nhưng hai người kia đã sớm ngọt ngào ngọt ngào hơn đôi chim câu, anh chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt này quá ấu trĩ.
Anh chú lắc đầu, cậu muốn trả thù họ, quá ngây thơ.
Cậu em không buông tay anh ra, thì thầm một câu, tôi không phải nghĩ vậy.