“Nguyễn di nương , tay người có sao không?” Tiểu nha hoàn hoảng sợ , vội vàng bước tới kiểm tra tay Nguyễn Phương Hoa , trắng nõn trên mu bàn tay hiện rõ bốn đạo vết hồng . "Di nương , muốn đem mèo con bắt lại ?"
"Không cần." Nguyễn Phương Hoa che lấy tay khập khiễng đứng dậy .
" Bất quá chỉ là một súc sinh mà thôi , ta còn không đáng cùng nó chấp nhặt ."
Con mèo này là lão gia trao cho nàng , nếu tùy tiện vứt bỏ, nhất định sẽ thu hút những lời đàm tiếu không cần thiết.
“Đi mời đại phu đến , nói là ta bị thương.” Nguyễn Phương Hoa quay đầu lại nói với tiểu nha hoàn .
Tiểu nha hoàn sửng sốt , “Thế nhưng chuyện này có hay không kinh động lão gia ?”
“Ta chính là chỉ muốn kinh động đến lão gia .” Nguyễn Phương Hoa câu môi mỉm cười.
Cùng lúc đó , một người biết được Cẩn Du đã ra khỏi nhà từ cửa chính cũng nổi giận không kém.
“ Các ngươi nói là sự thật , Dịch Cẩn Du không chỉ rời khỏi phủ mà còn đi ra ngoài bằng cửa chính ?” Minh Tú nắm lấy tay nha hoàn đứng gần mình hỏi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi .
Dịch Cẩn Du vậy mà không bị Xuyên Hạo hành hạ chết ?
"Đúng vậy , thật nhiều người đã thấy kĩ . Bây giờ không ai trong toàn bộ Xuyên phủ không biết . Dịch Cẩn Du thực sự là tốt số , không chỉ gả cho thiếu gia trở thành chủ tử , thậm chí còn tự ý ra vào phủ , thật làm người khác hâm mộ ."
" Không thể nào , làm thế nào có thể như vậy?" Đôi mắt Minh Tú tràn đầy ghen tị lẫn oán giận.
Những người khác nhìn thấy Minh Tú như vậy không khỏi chế giễu:
"Nha , Minh Tú , ngươi không phải là muội muội Dịch Cẩn Du ư ? Làm gì không đi tìm nàng để nàng sắp xếp một chút công việc nhẹ nhàng cho ngươi , cũng khỏi chịu đựng phòng giặt là này chịu khổ ,.... "
" Chính là , chính là ... "
Mặt Minh Tú tái đi , hướng mấy người hét lớn ," Liên quan gì đến mấy người "Nói xong, quay lưng bỏ chạy.
“ Nhìn là biết không phải dạng tốt đẹp gì .”
“ Chính là , cũng không nhìn lại chính mình thế nào ".
Minh Tú làm sao dám đến gặp Dịch Cẩn Du đâu ? Những việc lúc trước nàng ta làm ..... trộm đồ giá họa ,...đều là tự mình bí mật làm . Nàng bắt nạt Dịch Cẩn Du tất cả mọi người đều rõ ràng . Ngộ nhỡ có người tới trước mặt Dịch Cẩn Du tố cáo , nàng ta còn có thể chạy trốn sao ?
Minh Tú bây giờ chỉ ước Dịch Cẩn Du có thể quên đi chính mình!
Rời khỏi Xuyên phủ , Cẩn Du trực tiếp sai Tiểu Lục Tử đưa mình đến một hiệu thuốc lâu đời , thong thả ra khỏi kiệu .
" Dịch di nương . "Tiểu Lục Tử vội vàng ngăn Cẩn Vũ lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cẩn Du quay đầu nhìn lại hắn .
“ Nô tài sẽ cùng ngươi vào.” Tiểu Lục Tử cẩn thận nói .
“Ta mua đồ nữ nhi gia muốn dùng đồ vật , ngươi vào làm gì?”
Cẩn Du cau mày nhìn hắn , nhìn vẻ mặt hắn có chút khó xử , đột nhiên phản ứng lại .
“ Ngươi không nghĩ rằng ta sẽ bỏ trốn chứ ?”
Tiểu Lục Tử cúi đầu không dám nói chuyện, ít nhiều hắn cũng biết chuyện Dịch di nương bị thiếu gia đánh , hắn thật sự sợ nàng bỏ chạy.
“ Ngươi liền đứng ở cưara vào , như vậy có thể nhìn thấy ta đang làm gì , như vậy cũng không khó xử trước mặt thiếu gia.” Nói xong , Cẩn Du đi về phía hiệu thuốc.
“Cám ơn di nương .” Tiêu Lục Tử cảm kích, kỳ thật hắn cũng không muốn làm chuyện này thế nhưng đại thiếu đã dặn cho nên hắn cũng không dám cải lời .
Cẩn Du bước vào hiệu thuốc, ngay lập tức một đại phu cầm thuốc đến chào hỏi : “ Cô nương , muốn mua thứ gì .”
“Ta gần đây cảm thấy không thoải mái , muốn mua một số thuốc để thanh nhiệt , đại phu có thể bốc cho ta một ít thuốc sao ? ” Cẩn Du lễ phép nói .
“Có , có , ta đây liền phối cho ngài .” Đại phu nhiệt tình bước vào quầy , bắt đầu phối thuốc .
Cẩn Du thản nhiên hướng Tiểu Lục Tử nhìn lại , mặc dù hắn đang đứng ở cửa nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người cô . Nghĩ nghĩ , quay lại quầy hướng đại phu nói .
“ Đại phu , gần đây ta vẫn còn hơi chóng mặt, cả người không có khí lực . Có thể hay không soạn thêm cho ta bài thuốc nữa .” Nói rồi nâng tay áo lên, từ trong tay áo lấy ra một ít bạc vụn .
“Cô nương cần loại thuốc gì?” Đại phu đã bốn mươi tuổi , giữa hai hàng lông mày đều là khéo léo , nhanh chóng nhét tiền vào trong tay áo.
“Cho ta một ít thuốc mê.” Cẩn Du mở miệng .
“Chờ một chút.” Đại phu sững sờ một chút, liền đi lấy thuốc.
"Cô nương , thuốc này cần nấu ba chén nước sắc cùng , mỗi ngày uống một lần. Đây là lượng thuốc dùng trong năm ngày , người xem đi." Đại phu đặt gói thuốc ở trước mặt Cẩn Du lớn tiếng nói .
Cẩn Du xốc tầm mắt , gật đầu, “Cảm ơn.”
Đại phu đem một ít vật thành một gói nhỏ trong tay Cẩn Du , thì thầm nói: “cô nương , đây là những gì người muốn, đều là thứ tốt nhất trong tiệm .”
Cẩn Du thu lại bàn tay “Được rồi, cảm ơn đại phu .”
“Cô nương , đi thong thả .” Đại phu nói lớn sau lưng nàng .
“Dịch di nương .” Tiểu Lục Tử đưa tay ra cho Cẩn Du , “ Tới đưa nô tài nhận lấy.”
Cẩn Du không nói gì mà là đưa cho hắn.
“ Kế tiếp Dịch di nương muốn đi đâu nữa ?” Tiểu Lục Tử ©υиɠ kính đi theo sau lưng Cẩn Du .
“Đến tiệm hương phấn . Ta muốn mua một ít hoa khô về làm hương cho phu nhân .”
“ Nô tài đã hiểu .” Tiểu Lục Tử mở rèm , để Cẩn Du bước vào.
Cẩn Du bước vào cổ kiệu ngồi xuống, lấy ra chiếc túi nhỏ màu trắng dưới tay áo, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái.