Mau Xuyên Bia Đỡ Đạn Hung Mãnh

Chương 4: Phản Đòn Run M Đại Thiếu Gia

“Dịch di nương , ngài hiện tại muốn đứng dậy bây giờ ạ?” Cô nương mặc thúy sắc y phục bước tới chỗ Cẩn Du , giữa lông mày mang vẻ thông minh ngược lại bộ dáng hoạt bát .

“Ừ.”  Cẩn Du vịn mép giường khó khăn đứng lên , nhưng vì vết thương sau lưng đau nhức cùng cả ngày hôm qua chưa ăn đủ khiến nàng choáng váng , thiếu chút liền té ngã .

May mắn , mấy nha hoàn đứng trước nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng , bằng không bị thương cũng té hốc hác mặt mũi  .

“Cảm ơn.”  Cẩn Du đối các nàng nói rồi từ từ ngồi xuống bên giường.

Nha hoàn nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của Dịch di nương có chút không đành lòng , quý phủ từ trên xuống dưới không ai không biết thiếu gia nhà họ tàn bạo .

Hôm qua, còn là tân nương ăn mặc tiệc vui ,hôm nay liền biến thành như vậy bộ dáng , cũng không biết cái gì tra tấn. Cái này khuôn mặt bây giờ so với trang giấy sợ là còn trắng hơn vài phần .

"Dịch  di nương hiện tại muốn rửa mặt chải đầu ư ? Phu nhân vẫn đang đợi ngài mời trà ở sảnh trước."

Mặc dù trong lòng rất lo lắng cho Dịch di nương , nhưng không gì có thể thay đổi được, nàng đã là đại thiếu gia nữ nhân .

Hơn nữa, nha hoàn vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn vẻ trầm mặc của Cẩn Du . Nếu không phải trở thành thϊếp của đại thiếu gia, khó có thể đảm bảo bọn họ không phải cùng hắn chịu khổ , không bằng là người khác .

Cẩn Du lúc này mới nhớ ra chính mình vừa mới làm cô dâu , theo lệ ở đây sẽ dâng trà cho mẹ chồng.

Nghĩ đến cái kia cử chỉ duyên dáng ,uyển chuyển phu nhân , Cẩn Du  nhớ tới lúc trước nguyên chủ bị Minh Tú hãm hại lần đầu , là phu nhân đã cứu nguyên chủ.

Sau này , Xuyên Hạo nhất quyết nhận Dịch Cẩn Du làm thϊếp , phu nhân vốn không muốn nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng dứt khoát của Xuyên Hạo, bà ấy cuối cùng đành thỏa hiệp.

Cẩn Du cụp mắt xuống nghĩ nghĩ , phu nhân là Xuyên phủ chính thê , đồng thời cũng là Xuyên phủ nữ chủ nhân , bà ấy quán xuyến mọi việc từ trên xuống dưới, nếu có thể ở bên cạnh bà thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Cẩn Du nhẹ giọng nói: "Giúp ta rửa mặt ."

“Vâng!” Nha hoàn mặc thúy y cung kính đáp.

Cẩn Du nhìn nàng có chút kỳ lạ, thân phận nguyên chủ không cao, lúc trước so sánh còn không bằng nha hoàn bên người thiếu gia hầu hạ , những nha hoàn mặt khác đều sẽ có chút khinh thường, nhưng nha hoàn mặc thúy y này ngược lại không dám lơ

là . Cái này có chút kỳ quái .

“ Ngươi tên gì?”  Cẩn Du đột nhiên đối với thúy y nha hoàn vài phần hứng thú  .

“ Nô tỳ Thúy Nhi .” Thúy Nhi cúi đầu cung kính.

" Thúy Nhi , phải không? Đỡ ta đi rửa mặt ." Cẩn Du bày ra tư thái của chính mình , mặc dù chỉ là thϊếp, nàng cũng là chủ tử của bọn họ. Nếu chủ tử bị bên người nha hoàn khi dễ , cuộc sống về sau cũng không dễ qua .

Thúy Nhi hơi kinh ngạc trước thái độ thay đổi của Dịch di nương , nhưng nàng cũng không nói thêm nhiều , bước tới đỡ lấy Dịch di nương , “Vâng.”

Với sự hỗ trợ của Thúy Nhi , Cẩn Du  chậm rãi đứng dậy, một lần đi một bước là một hồi toàn tâm đau đớn . . Nhưng là nàng nghiến chặt răng không phát ra âm thanh.

Thúy Nhi đương nhiên cũng chú ý tới sự dị thường của nàng , muốn hỏi han, nhưng cảm thấy thân phận không thích hợp nên cũng không nói nhiều.

Bước đến bàn trang điểm, súc miệng, rửa mặt, sau đó để Thúy Nhi chải đầu, nhìn gương mặt nhợt nhạt trắng bệch trong gương, Cẩn Du cau mày.

"Dịch di nương , có muốn hay không thêm phấn ? Ngài cứ như thế này đi gặp phu nhân sợ là không tốt ." Thúy Nhi lo lắng không yên mở miệng đề nghị .

Cẩn Du  lắc đầu, “Không cần , tùy tiện giúo ta chải đầu là được  .”

Nhìn thấy Dịch di nương l kiên quyết như vậy, Thúy Nhi không nói được gì .

“ Là , nô tỳ đã biết  .” Thúy Nhi cẩn thận búi tóc cho Cẩn Du , vốn dĩ muốn cài một chiếc kẹp tóc bằng ngọc cho nàng, nhưng bị Cẩn Du đã ngăn lại.

“Không cần đâu, như thế là tốt rồi .” Cẩn Du ngăn Thúy Nhi vì chính mình cắm trâm cài động tác  .

“Nhưng liệu cái này có quá đơn giản không, Dịch di nương ngài chất tóc phi thường tốt , phối đồ trang sức càng nhìn đẹp hơn  .” Thúy Nhi không rõ vì sao Dịch di nương lại không muốn.

“Sẽ không, như vậy vừa vặn .” Cẩn Du khóe miệng kéo ra một nụ cười khó hiểu.

Thấy Dịch di nương kiên quyết , Thúy Nhi quay lại cầm lấy bộ quần áo nha hoàn đang cầm trên tay .

" Dịch di nương,thay quần áo a .”

Cẩn Du cau mày khi nhìn y phục hồng như mai mối quần áo ,...

" Quá tươi , đổi một cái đi. "

" Nhưng, " Thúy Nhi do dự, thuyết phục:" Thiếu phu nhân vừa mới kết hôn với thiếu gia, nên mặc một số tươi tắn trang phục . "

" Không, đổi sang màu trắng. "Thái độ của Cẩn Du kiên quyết," Không phải nói là phu nhân vẫn đang đợi ư , còn không đi đổi . ”

Cẩn Du  hai mắt ác liệt quét Thúy Nhi liếc  .

Thúy Nhi nội tâm nhảy loạn, nàng

nhanh chóng cúi đầu,

"Vâng, nô tỳ sẽ đi đây."

Sau khi mặc quần áo, Cẩn Du nhìn vào khuôn mặt trong gương cùng màu với quần áo trên người mình , giống như người đã chết , nàng gật đầu hài lòng . Nàng vốn dĩ muốn là một hiệu ứng như vậy.

“Đi thôi.”

“Là.”

Bởi Cẩn Du không còn khí sức , trên đường đều là nhờ Thúy Nhi đỡ đến phòng trước , cộng thêm trên lưng vết thương nàng không còn dư thừa sức để xem phong cảnh của Xuyên phủ.