Đang nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia thì Nguyễn Manh Manh đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Cô không nghĩ tới, không, là không dám nghĩ... Ba ba cô lại sẽ tìm đến trường học.
"Này, cậu sao? Bên ngoài có người tìm, tự nhiên đờ ra làm gì..."
Lệ Quân Triệt ở bên cạnh, phát hiện Nguyễn Manh Manh đang sững sờ quay về cửa sổ thủy tinh, trong mắt hạnh dường như có ánh nước mơ hồ, không nhịn được đẩy cô một cái.
"Mình, không có chuyện gì..." Nguyễn Manh Manh vội vã thu lại tâm trạng, từ chỗ ngồi đứng lên.
Cô cố gắng tự vỗ về tâm trạng, rời nhà lâu như vậy, từ mới bắt đầu kỳ vọng ba ba cô tìm đến.
Đến lúc sau, dần dần thất vọng, không suy nghĩ thêm nữa.
Trước sau gộp lại, thời gian không tới một tháng.
Nhưng cô lại cảm thấy, giữa cô và ba ba, đã có một khoảng cách lớn, cũng không còn cách nào vượt qua.
Nguyễn Manh Manh duy trì bình tĩnh, đi ra ngoài phòng học.
Nhìn thấy Nguyễn Triệu Thiên, trước tiên dùng giọng điệu bình thản nói: "Ba, sao ba lại đến đây rồi... Dì Tần mới vừa sinh đứa trẻ, ba không ở bệnh viện chăm sóc bọn họ, rảnh rỗi tìm đến con?"
Tiếng nói của thiếu nữ, không mềm mại như trong ngày thường, trái lại lộ ra nồng đậm xa cách lạnh nhạt.
Điều này làm cho đáy mắt Nguyễn Triệu Thiên toát ra một luồng thất lạc, nhưng càng nhiều, lại là hổ thẹn.
ông cho rằng, cách làm của mình có thể trừng phạt con gái, làm cho cô biết mình phạm sai lầm gì.
Nhưng dường như, lại đẩy con gái của ông đến càng xa hơn.
"Manh Manh, ba ba biết sai rồi. Khoảng thời gian này, là ba ba lơ là con... Ba ba lại đây là muốn nói cho con, ba ba tới đón con về nhà."
Nguyễn Triệu Thiên đã tới tuổi trung niên, có tin mừng quý tử, sự nghiệp lại thành công, chính là lúc đắc ý nhất.
Hồi trước bởi vì con gái lớn qua đời, uể oải một trận, nhưng cậu trai nhỏ sinh ra, lại hòa tan uể oải của ông.
Có điều bây giờ, ở trước mặt hai con gái thương yêu nhất, người đàn ông này lại lộ ra vẻ mỏi mệt.
Tóc mai vốn sắp xếp chỉnh tề, càng lộ ra một tia ánh bạc.
Nguyễn Manh Manh híp mắt lại, phát hiện thái dương của ba, mơ hồ có hoa râm.
Giác ngộ rõ ràng cỡ nào... Ba ba cô già rồi.
Điều này làm cho cô đau lòng, nhưng, nhưng không cách nào nhẹ dạ.
"Bây giờ con sống ở bên ngoài rất tốt, không muốn trở về." Nguyễn Manh Manh cúi đầu, nhìn ngón tay mình, dời khỏi ánh mắt của ba cô.
Con gái từ chối, nằm trong dự liệu của Nguyễn Triệu Thiên.
Nhưng, vẫn làm ông cảm thấy đau lòng.
Trước đây Manh Manh, là thân với ông nhất, nhưng bây giờ...
Tuy rằng đau lòng, thế nhưng, ông làm ba nhất định phải khuyên con gái trở về.
ông là người đàn ông, còn là một người đàn ông đào hoa, hoàn toàn biết cô gái chủ động bị bao nuôi là sẽ không được người đàn ông quý trọng.
Nghe Kiều Kiều nói, bây giờ Manh Manh đang ở trong nhà bạn trai.
Người đàn ông kia, ông chưa từng thấy, vì vậy không có gì bình luận.
Nhưng Nguyễn Triệu Thiên không muốn để cho con gái của mình bị bạn trai và người nhà bạn trai xem thường, vì vậy, nhất định phải dẫn cô về nhà.
"Bên ngoài nào có tốt như trong nhà, phòng con mỗi ngày ba đều cho Lý tẩu dọn dẹp, chính là chờ con trở về."
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, im lặng không nói.
"Manh Manh, con nghe lời, cùng ba ba trở về đi thôi. Ba ba mấy ngày nay không tìm đến con, kỳ thực chính là muốn mài nhuệ khí của con. Ba ba biết, ba ba sai rồi, phương pháp của ba ba không đúng, ba ba nói xin lỗi với con... Manh Manh, ba ba bảo đảm, đứa trẻ ba ba hiểu rõ nhất mãi mãi chính là con..."
"Hiểu rõ nhất chính là con, à, vậy con trai nhỏ của ba thì sao đây? Ba đặt em ấy ở vị trí nào?"
Nói không để ý đều là giả.
Nguyễn Manh Manh biết, mình không nên tức giận với một đứa trẻ nhỏ.
Nhưng, cô rõ ràng mới là đứa trẻ ba cô yêu nhất, tại sao từ sau khi Tần Phương mang thai, ba cô giống như càng ngày càng xa lánh cô? !
Đừng xem bây giờ, cô và ông nội thân nhất.
Đừng xem trước đây, cô với chị cô thân thiết nhất.
Nhưng, trước khi Tần Phương mang thai con trai, ông nội trường kỳ nằm viện, chị cô thì đang bận công tác ở nước ngoài, toàn bộ nhà họ Nguyễn, người quan tâm nhất thương cô nhất, rõ ràng là ba cô!
Nguyễn Manh Manh thật sự không hiểu, tại sao, tại sao một đứa con trai sinh ra, liền có thể làm cho ba cô hoài nghi cô, liền có thể làm cho ba ba xưa nay đều tin tưởng cô, đứng về phía Tần Phương? !
"Tiểu Vũ đương nhiên cũng là đứa trẻ của ba ba, nó còn nhỏ, vì vậy ba ba mới thiên vị nó nhiều một ít. Thế nhưng ở trong lòng ba ba, ba ba yêu nhất mãi mãi là con."
"A, thật sao?" Yêu, là chữ giá rẻ cỡ nào lại dễ dàng cỡ nào nói ra khỏi miệng.
Thật sự, Nguyễn Manh Manh không dám tin tưởng nữa.
"Nếu như không tin, ba ba có thể chứng minh cho con xem. Ba ba cũng giống như ông nội con, cũng định sửa di chúc. Ngoại trừ cho Tần Phương và Kiều Kiều, Tiểu Vũ một căn nhà và một số tiền ra, cổ phần còn lại, ba ba sẽ cùng nhau sửa đến danh nghĩa của con."
186.