"Diệp Phong, mày rửa miệng sạch sẽ một chút, ai là thứ tạp nham! Mày lại nói lung tung, cẩn thận tao tát một cái đánh bay mày!"
Vừa rồi Cảnh béo còn ở trước mặt Nguyễn Manh Manh, ngốc nghếch đáng yêu như gấu mèo.
Quay về Diệp Phong, xoay người liền hóa thành một con gấu hung hãn khủng bố.
Tư thế của Cảnh Hướng Kính rất đáng sợ, gia thế nhà anh ta bất phàm, ở trường học hoành hành bá đạo quen rồi.
Đáng tiếc, đối mặt Diệp Phong, lại một mực bị anh ta bắt bí tử huyệt.
"Cảnh Hướng Kính, nếu như cậu dám động tôi, có tin tôi đến cáo trạng anh trai cậu không? ! đêm nay ba tôi vừa vặn muốn ăn cơm với anh trai cậu, ha ha... Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu tốt nhất chớ đến quá gần một số người, nếu không..."
Cảnh gia và Diệp gia có chuyện làm ăn qua lại, Cảnh Hướng Kính không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ anh trai mình.
Nghe được Diệp Phong uy hϊếp, anh rụt cổ một cái, nhưng nghĩ tới Nguyễn Manh Manh vẫn là mạnh miệng đáp trả trở về.
"Tôi muốn kết bạn với ai, thì kết bạn với người đó! Cậu quan tâm rộng như vậy, sao không quan tâm Nguyễn Kiều Kiều một chút... Cậu từ sáng đến tối đi theo sau mông cô ta, kết quả người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu một chút, trong mắt chỉ có Cố Huyễn. Sao cậu cũng quan tâm cô ta một chút, bảo cô ta chớ đến quá gần Cố Huyễn đi!"
"Cậu —— "
Diệp Phong bị Cảnh Hướng Kính nói toạt thầm mến, gương mặt đã trở thành màu gan lợn.
Anh thầm mến giấu ở đáy lòng, chỉ hy vọng nữ thần có thể hạnh phúc.
Cô gái đơn thuần tốt đẹp như vậy, anh đã không đành lòng dọa sợ cô.
Càng không cách nào khoan dung Cảnh Hướng Kính, làm bẩn ái mộ tinh khiết nhất của anh ta.
"Kiều Kiều, không phải như vậy..." Diệp Phong hoảng rồi.
Anh sợ Nguyễn Kiều Kiều khinh bỉ anh, sợ sự thầm mến xấu xa của mình dọa sợ Nguyễn Kiều Kiều, vội vã quay lại giải thích với cô ta.
"Diệp Phong, cậu không cần giải thích... Mình biết, Cảnh bạn học là đang cố ý gây xích mích quan hệ của chúng ta. Cậu yên tâm, lời của cậu ta nói, mình sẽ không tin."
Nguyễn Kiều Kiều mềm mại đáp lại, con ngươi trong suốt tinh khiết như nước, hầu như không nhiễm một tia tạp chất.
Nghe được Nguyễn Kiều Kiều, đáy lòng Diệp Phong lóe qua một tia thất lạc.
Nhưng càng nhiều, lại là an tâm.
Kiều Kiều quả nhiên không giống cô gái bình thường, sẽ không cố tình gây sự, lại dịu dàng lại nhàn tĩnh.
Chỉ cần không bị Kiều Kiều biết tâm tư của mình, bọn họ vẫn có thể làm bạn tốt cả đời.
Anh cũng có thể mãi mãi không bị cự tuyệt, thủ hộ ở bên cạnh cô.
Nghĩ tới đây, Diệp Phong xoay người uy hϊếp: "Cảnh Hướng Kính... Cậu nhớ kỹ lời tôi đã nói. Tôi cho cậu biết, chuyện này, chúng tôi sẽ không để yên!"
"Diệp Phong, quên đi, đừng cãi nhau vì chuyện như vậy..."
Nguyễn Kiều Kiều khuyên nhủ Diệp Phong, tách anh ta và Cảnh Hướng Kính ra, trái lại nhìn về phía Nguyễn Manh Manh và hai người bên cạnh cô.
Cô ta đối với Cảnh Hướng Kính và ba người xanh đỏ vàng kia, không có bất kỳ kiêng kỵ.
Nguyễn Kiều Kiều kiêng kỵ, trái lại là Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên đứng phía sau Nguyễn Manh Manh.
"Chị gái, Ti bạn học và Hạ bạn học đã chuẩn bị gia nhập đoàn đội của chị sao? Hai người bọn họ đều từng công tác ở Hội Học Sinh, có hai người bọn họ gia nhập, em thật cảm thấy hài lòng cho chị."
"Cảm thấy hài lòng?" Nguyễn Manh Manh nở nụ cười.
"Nguyễn Kiều Kiều, cô cũng thật là Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa nha."
"Chị, chị gái... Chị nói cái gì, em không hiểu..."
Nguyễn Kiều Kiều vô tội lắc đầu, thật giống như bị Nguyễn Manh Manh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng đối với Nguyễn Kiều Kiều giở bộ dạng này, Nguyễn Manh Manh đã sớm nhìn chán.
Chẳng muốn lá mặt lá trái với cô ta, Nguyễn Manh Manh trực tiếp vạch trần cô ta giả mù sa mưa.
"Không hiểu sao? Được, vậy tôi liền nói rõ ràng với cô."
"Người bình thường, gặp phải đối thủ càng mạnh chỉ có thể càng lo lắng. Nhưng cô một mực khác với tất cả mọi người, ngược lại cảm thấy hài lòng thay cho đối thủ của mình. Ha ha, trong đầu cô chưa cái gì vậy? Trời sinh không đi đường tầm thường sao? Nếu như vậy, vậy cô liền trực tiếp rút khỏi tranh cử là được rồi, bằng không cô nói nhiều như vậy, chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là —— dối trá!"
168.