"Ba, lúc ăn cơm, có thể bớt tán gẫu những đề tài không có dinh dưỡng này hay không."
Tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự, lành lạnh vang lên.
Trong nháy mắt, liền làm thái độ nhiệt tình của Lệ Diệu Dương, đông lại thành băng.
"Này sao có thể tính là đề tài không có dinh dưỡng chứ? Lẽ nào con không thích Manh Manh? Con nhìn con bé đáng yêu biết bao nhiêu, ba ba giao con bé cho con, con tương đương với có thêm một người em gái."
Nghe được Lệ Diệu Dương nhắc tới chữ "Thích".
ánh mắt Lệ Quân Ngự và Nguyễn Manh Manh , đều khó mà nhận ra lóe lóe.
"Thích?" Lệ Quân Ngự nở nụ cười, khóe môi giương lên, ý cười lại không đạt đáy mắt.
Trái lại lộ ra ý vị lành lạnh.
"Cô bé đối với con mà nói chỉ là phiền phức."
Người đàn ông nhấc mắt, tầm mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh, lạnh nhạt mà xa cách: "Con không cảm thấy, con bé có chỗ nào đáng yêu."
"Quân Ngự, con. . ." Nụ cười trên mặt Lệ Diệu Dương nhất thời thu lại, xẹt qua tức giận.
ông không nghĩ tới, con trai lại sẽ không cho mặt mũi như vậy, ở ngay trước mặt bé gái người ta, liền nói ra loại lời ác ý này.
"Con quá mức quá đáng, sao có thể nói một cô gái như vậy. Con phải thu lại lời nói vừa rồi!"
Mặt mày Lệ Quân Ngự hơi thu lại, trên khuôn mặt kia tràn ngập lạnh lẽo, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.
Rất hiển nhiên, anh không nhìn Lệ Diệu Dương.
Lệ Diệu Dương tức giận đến mức đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lệ Quân Ngự liền muốn mở miệng răn dạy.
"Chú, chú đừng như vậy, con không sao. . ." Nguyễn Manh Manh lập tức đứng lên, ngăn cản ông.
Cô sớm đã thu hồi lại ánh mắt từ trên mặt Lệ Quân Ngự.
Cô thừa nhận, lời nói vừa rồi của Lệ Quân Ngự, có chút ác ý.
Làm cho cô cảm giác mình quả thực chính là người ngu ngốc!
Nhưng cô chỉ là một người ngoài, không nên làm cho cha con Lệ Diệu Dương tranh chấp.
"Ba ba, ba không nên mắng anh cả! Anh cả vốn là rất bận, còn phải bắt anh ấy chăm sóc người phụ nữ ngốc này, anh trai sẽ rất mệt mỏi!"
Gấu Con Lệ Quân Tỳ thích nhất anh cả của mình, thấy ba ba muốn dạy bảo Lệ Quân Ngự, lập tức nhảy ra bảo vệ.
"Người phụ nữ này rất ngốc, con nghe nói cô ta ở trường học bên ngoài đều là xếp chót, mới vừa vào Trí Học làm bài kiểm tra hàng tuần đều 0 điểm. Sự tích nộp giấy trắng của cô ta đều truyền tới trường tiểu học của chúng con, con đều ngại ngùng nói cho người khác biết chúng con quen biết cô ta. . . Anh cả bận bịu như vậy, sao có thể có thời gian phụ đạo người ngu ngốc này!"
Lệ Quân Tỳ nhìn Nguyễn Manh Manh, trong lòng đều là căm thù đối với cô.
Cậu chán ghét người phụ nữ này, chán ghét cô cướp đi ba mẹ quan tâm.
Cũng chán ghét, từ sau khi cô đến, anh cả liền đều là lén lút dạy kèm cho cô ta, ít đi quan tâm đối với mình.
"Con, các con. . . Ai, các con thực sự là muốn ba tức chết mà!" Lệ Diệu Dương tức giận đến mức ngồi về chỗ cũ.
Nguyễn Manh Manh thấy thế thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cố ý lơ là Lệ Quân Ngự, giương mắt liếc nhìn Lệ Quân Tỳ, vừa vặn nhìn thấy Gấu Con đang le lưỡi với mình.
"Được, Quân Ngự. . . Ba hỏi con một lần cuối cùng. Có phải là con thật sự không giúp được, không muốn quan tâm chuyện của Manh Manh hay không?" Lệ Diệu Dương thở dài, nhìn về phía vẻ mặt lạnh nhạt của con lớn nhất.
"Ba, con nói rồi, con rất bận."
Lệ Quân Ngự biểu hiện bất biến, cặp con ngươi trầm lạnh như nước kia, liền không giơ lên đã nói: "Chuyện của công ty ba đã rất ít hỏi đến, không nên phiền toái gì cũng cột cho con."
"Được, nếu như vậy. . . Vậy sau này con liền không cần phải để ý đến chuyện của Manh Manh Ba giao Manh Manh cho em trai con là được rồi, dù sao gần đây, nó cũng vừa vặn muốn sớm về nước."
Lệ Diệu Dương cũng nhận ra, tuy rằng con thứ hai vô căn cứ, nhưng dù sao cũng dẫ quản giáo hơn con lớn nhất.
Chí ít, Lệ Quân Đình không dám trực tiếp ngỗ nghịch ông, cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc hơn con cả, sẽ không đả thương lòng tự ái của cô gái người ta.
145.