[Bình Tà] Nhặt Được Tiểu Ca Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 3

Bé con Muộn Du Bình nghịch ngợm login, hãy xem thử hôm nay lão Ngô sẽ như thế nào.

.

Tôi cảm thấy giữa mình và 'Ngô Sở Úy' có khoảng cách thế hệ rất lớn.

Tuy rằng Muộn Du Bình nhỏ lại, nhưng tâm hồn hắn vẫn không phải là một đứa trẻ thực sự, chỉ là bây giờ hắn nói nhiều hơn, thi thoảng lại cùng tôi thảo luận vài ba vấn đề cao thâm khó lường. Sau đó bị mạch não diệu kỳ của tôi làm bực bội, hắn sẽ vác cặp sách trốn khỏi nhà.

Vương Minh đuổi theo, phát hiện hắn chỉ ngồi ngẩn trước cửa Ngô Sơn Cư nhìn người đi đường qua lại, im lặng không nhúc nhích. Tôi âm thầm chụp lại bóng dáng nhỏ nhắn nhuốm đầy vẻ u buồn sầu muộn của hắn rồi gửi cho Trương Hải Khách, hắn ta nhắn lại một tràng cười há há rồi chuyển cho tôi ba nghìn tệ, bảo tôi mua đồ ăn ngon cho tộc trưởng.

Đương nhiên trước giờ tôi cũng chưa từng bạc đãi Muộn Du Bình, nhưng người Trương gia đã có lòng hiếu kính tộc trưởng thì tôi vẫn vui vẻ nhận lấy.

Chập tối một ngày nào đó, bé con Muộn Du Bình đứng trong phòng khách, ngẩng đầu thưởng thức Hắc kim cổ đao của mình. Tôi bế hắn lên rồi đặt trên bàn, hắn từ trên bàn nhảy qua, hai tay cầm chuôi đao, vận lực cả nửa ngày cũng không nhấc lên nổi. Phát hiện tôi đang nhìn hắn, hắn liền quay đầu ném cho tôi một ánh mắt đầy uy hϊếp, tôi vội vã che hai mắt mình lại, làm bộ như chưa thấy gì cả.

Đêm đó hắn mất ngủ cả đêm, ngồi trên giường tự hỏi nhân sinh. Tinh mơ hôm sau, rốt cuộc hắn cũng chống đỡ không nổi mà tựa vào người tôi ngủ say như chết. Tôi đắp chăn đàng hoàng cho hắn rồi liên hệ Tiểu Hoa, hỏi y có biết bác sĩ nào giỏi về phương diện này hay không, bởi nhìn bộ dáng Muộn Du Bình có vẻ đã cực kỳ sốt ruột rồi.

Ngày thứ ba chúng tôi trở về Hàng Châu, Trương Hải Khách tới đưa tin. Hắn mua rất nhiều thứ cho Muộn Du Bình, có mấy món đồ chơi dành cho trẻ con, Muộn Du Bình vô cùng tức giận, nhưng trong tay không có vũ khí thích hợp nên chỉ đạo cho tôi thay hắn đánh Trương Hải Khách. Tôi khua tay múa chân hai cái, lập tức cảm thấy không có cơ hội lật kèo.

"Tôi tra nhiều tài liệu, hình như là do từ trường bên ngoài tương phản lại từ trường của tộc trưởng, chờ từ trường này dần biến mất thì tộc trưởng sẽ khôi phục lại. Khoảng thời gian này làm phiền cậu chăm sóc cho tộc trưởng nhé." Trương Hải Khách xoa mái đầu của bé con Muộn Du Bình, nói tiếp: "Tộc trưởng ở đây rất tốt, mà sao trông còn béo tròn ra nữa..."

Chưa kịp nói xong, hắn đã bị Muộn Du Bình chế trụ cổ tay, dùng hết toàn lực bẻ cánh tay ra sau lưng. Trương Hải Khách gào to xin tha, Muộn Du Bình buông tay ra, vô cùng đắc ý mà vỗ đôi tay nhỏ, ý bảo cậu xem đi, tôi vẫn rất lợi hại đúng không?

Tôi gật đầu liên tục, sau đó nịnh nọt mà đưa ly nước hình con vịt vàng cho hắn: "Tiểu Ca anh ngầu quá xá!"

Bé con Muộn Du Bình cầm lấy ly nước uống, sau đó ngồi yên bên cạnh tôi, mặc cho ai hỏi cũng không trả lời.

Trương Hải Khách làm bộ xoa xoa hai bả vai, nhẹ nhàng thở dài. —— Một người đàn ông trưởng thành làm sao có thể bị một đứa trẻ sáu tuổi khống chế được chứ, mới nhìn đã biết là hắn ta giả vờ diễn trò để dỗ Muộn Du Bình.

Coi như có chút tài năng đó. Tôi cảm thấy có lẽ mình đã xem nhẹ Trương Hải Khách này rồi.

Khi Trương Hải Khách rời đi, Muộn Du Bình tiễn hắn đến đầu ngõ rồi được Vương Minh dẫn về, tôi thấy hắn không hề có vẻ lưu luyến gì cả, chẳng qua là quan tâm đến món đồ chơi mà Trương Hải Khách cầm đi thôi.

"Tiểu Ca." Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn. "Nếu anh thích thứ gì cứ nói với tôi, không thì chúng tôi cũng không biết được vì sao anh không vui."

Bé con Muộn Du Bình gật đầu, hai tay ôm lấy đầu tôi: "Ngô Tà, tôi thích cậu."

Mặt già của tôi đỏ lên, tự nhiên muốn ném hắn xuống giếng nước sau hậu viện ghê. "Không được ỷ vào việc mình biến thành trẻ con mà đùa cợt tôi, sao lúc lớn thì anh không thẳng thắn như thế, nếu vậy tôi đâu cần phải tốn mười năm cực khổ để theo đuổi anh?"

Bé con Muộn Du Bình mím miệng, không rõ đang suy nghĩ gì.

"Gì cơ?" Vương Minh cũng mò lại đây, đau lòng nhìn tôi: "Ông chủ, ấm dâu là phạm pháp đó, anh kiềm chế chút đi."

Tôi giơ chân đạp hắn té dập mặt rồi ôm Muộn Du Bình ra ngoài. Có vẻ lâu rồi tôi không có nhà, tên người làm duy nhất của tôi càng ngày càng không ra thể thống gì, nhân cơ hội này tôi phải chỉnh đốn lại đàng hoàng mới được.

Muộn Du Bình tựa vào vai tôi, hai tay nhỏ nhắn ở phía sau muốn bắt lấy bóng dáng của chúng tôi.

Dường như bị bế không thoải mái lắm, tôi buông hắn xuống rồi nắm lấy tay hắn dắt đi. Có mấy chủ tiệm nhìn thấy tôi đều tò mò hỏi đứa nhỏ này là ai, bọn họ cũng biết tôi là con một trong nhà, vì vậy tôi chỉ nói đây là con trai của một người bạn.

Chị gái ở quán trà bên cạnh có đôi mắt sắc lẹm, vừa liếc một cái đã nhận ra đứa nhỏ này trông rất giống ai kia: "Ô kìa Tiểu Ngô, đứa nhóc này sao lại giống người bạn họ Trương của cậu vậy, không phải cậu bảo hắn không có bạn gái à? Cháu gái của bà bác bên ngoại của tôi còn định gả cho hắn đấy."

—— Chị gái này vốn là người Đông Bắc, không biết vì sao ở Hàng Châu một thời gian thì giọng Đông Bắc lại nhiễm khẩu âm Bắc Kinh.

"Thật ra đây cũng không phải là con của hắn." Tôi gãi đầu, nhất thời chẳng biết giải thích sao cho ổn.

"Ly dị? Đứa nhỏ ở cùng cha? Cậu không chấp nhận nổi nên mới đem nó về nuôi?"

Tôi đứng hình tại chỗ, cảm thấy rằng nếu mình không nói gì, chị gái này cũng có thể tưởng tượng ra một câu chuyện hôn nhân gia đình tâm lý xã hội kịch tính và lâm ly bi đát.

Bé con Muộn Du Bình túm lấy ống tay áo của tôi, không e dè mà gọi một tiếng: "Ba ơi."

Giọng nói của hắn vô cùng trong trẻo, thế nên toàn bộ người qua lại trên phố đều dừng lại nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi trừng mắt với hắn, nghiến răng hỏi: "Ai là ba anh?"

Hắn há miệng cười, viên kẹo trong miệng cũng lộ ra, bị hắn giơ tay nhét lại vào mồm.

Tôi quyết định ngày mai sẽ gọi điện cho Trương Hải Khách, thằng nhóc này tôi chăm không nổi, ai thích thì rước luôn đi.