Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 3: Anh ơi, anh còn đẹp hơn trên tạp chí gấp trăm lần!

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Ào ào ào----

Cơn mưa đầu tháng chín cuối cùng cũng rơi xuống, dữ dội đánh vào đám lá xanh mướt của khu vườn, nguệch ngoạc cuốn trôi nhiệt độ vừa rồi. Cơn mưa còn dập tắt cái nóng còn sót lại của ngày hè, lưu lại thảm cỏ xanh bị màn mưa bao trùm.

Cố Noãn thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm của cây cỏ.

Cửa sổ đang mở hờ bị những hạt mưa đập vào, ngay lúc Cố Noãn đóng cửa lại, cậu nhận được một tin nhắn từ Hàn Dương. Theo từng tiếng mưa rơi, trái tim cậu như đang nổi trống.

Cậu chạy xuống lầu, một đường đều gấp gáp.

"Ba, anh gửi tin nhắn cho con! Anh ấy nói sẽ sớm về đến nhà!"

"Ba, anh thích nhất uống sữa dâu, ở nhà đã mua chưa ạ?"

"Ba, ba có nhớ để dì Từ phơi chăn bông của anh không? Khi ngủ anh rất thích ngửi mùi của nắng!"

"Ba,..."

Quý Mạc bắt đầu đau đầu...

Dì Từ tình cờ đi đến, giúp Quý Mạc trả lời: "Hai ngày trước tôi đã kêu Tiểu Mạnh giặt chăn bông rồi mang đi phơi nắng. Tôi cũng đã mua sữa dâu để sẵn trong tủ lạnh, nhưng hiệu cậu nói tôi không tìm thấy."

Giống như chú Trương, dì Từ đã làm việc ở Cố gia nhiều năm, biết rõ thói quen ăn uống của hai anh em. Dì Từ đặt tách trà nóng đến trước mặt Quý Mạc: "Tiên sinh, trà của ngài."

"Cảm ơn." Quý Mạc ôn thanh dặn dò, "Thời gian không sai biệt lắm, chị bắt đầu chuẩn bị bữa tối được rồi."

Dì Từ liếc nhìn đồng hồ trên tường đã ba giờ rưỡi chiều.

Bình thường khi có các vị thiếu gia ở nhà, đúng sáu giờ Cố gia sẽ dùng bữa. Hôm nay là ngày đầu tiên Hàn Dương trở về, đương nhiên Cố gia phải chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn.

Nguyên liệu do chính Quý Mạc tự mua, đây đều là những món Cố Noãn và Hàn Dương thích ăn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Quý Mạc đặc biệt dặn dò, "Hồi trước Tiểu Noãn mới nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính. Gần đây, thức ăn trong nhà nên thanh đạm một chút, đừng làm quá cay."

"Tôi hiểu rồi, tiên sinh."

Bảo mẫu Tiểu Mạnh mới tới cũng vào bếp với dì Từ, chị không nhịn được lòng bát quái nên tò mò hỏi: "Chị Từ, sao đại thiếu gia không phải họ Cố cũng không phải họ Quý?"

"Cậu ấy là học sinh được Cố tổng và tiên sinh giúp đỡ. Sau này vì một số việc nên cậu ấy chuyển đến sống ở đây. Tuy rằng không cùng họ và trên hộ khẩu của Cố gia cũng không có tên cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn là thiếu gia Cố gia." Dì Từ nghĩ đến vài năm trước khi Hàn Dương mới đến Cố gia, không khỏi cười nói. "Thời điểm cậu ấy đến Cố gia chỉ mới có mấy tuổi, chớp mắt một cái mà đã qua nhiều năm như vậy."

Tiểu Mạnh không nhịn được đuổi theo hỏi: "Làm sao vậy?"

Chỉ thấy dì Từ đang cúi đầu nhặt rau, cũng không có ý định trả lời, chỉ nói, "Chuyện lúc nhỏ của đại thiếu gia tôi không tiện nói. Cô đừng hỏi, tất cả chỉ là chuyện của quá khứ."

Những lời này càng khiến Tiểu Mạnh tò mò hơn.

Chị hiểu rất rõ nhiều người giàu quanh năm sẽ làm từ thiện, giúp đỡ cho học sinh nghèo, nhưng thực sự hiếm có người sẽ nhận một đứa trẻ đưa về nhà ở lâu dài. Hơn nữa Cố gia cũng đã có một Cố Noãn khiến người yêu thích rồi, nhiều con chẳng lẽ sẽ không nháo lòng sao?

Trước khi Tiểu Mạnh đoán ra điều gì đó, liền nghe lời dì Từ cố ý dặn dò, "Tuy rằng đại thiếu gia không cùng họ với chủ ở đây, nhưng Cố tổng và tiên sinh đều coi cậu ấy là con ruột mà nuôi lớn. Cô ngàn vạn lần không thể bởi vì chuyện này mà có gì sai sót với cậu ấy."

"Tôi biết rồi, chị Từ, tôi cũng không ngốc." Tiểu Mạnh nghe vậy liền vội vàng giúp dì Từ nhặt rau, cũng không hỏi nhiều.

Món ăn tối nay phong phú, Tiểu Mạnh và dì Từ bận rộn được một lúc, liền nghe Cố Noãn hét lên: "Dì Từ trong tủ lạnh có sữa dâu sao? Con không tìm thấy... A! Con tìm được rồi..."

Chưa kịp nói hết, lời của Cố Noãn đã bị Quý Mạc cắt đứt, "Dạ dày của con vừa mới hồi phục. Gần đây không thể uống đồ lạnh."

Cố Noãn phải đặt sữa dâu lại vào trong tủ lạnh, nói một đằng làm một nẻo: "Con giúp anh xem một chút. Anh ấy thích uống lạnh."

Quý Mạc: "Ai xem cho ai, trong lòng con tự biết."

Cố Noãn lẩm bẩm, "Dì Từ ơi, có chai nào chưa bỏ vào tủ lạnh không ạ?"

Dì Từ để bát đĩa đang rửa dở trong tay xuống, lấy trong tủ ra một chai sữa dâu ở nhiệt độ bình thường ra, hớn hở đi ra ngoài nói: "Tiểu thiếu gia vừa về trong nhà liền náo nhiệt."

Tiểu Mạnh biểu thị đồng ý, chị cũng thích Cố Noãn về nhà, không khí trong nhà thoải mái hơn rất nhiều.

(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

......

Cố Noãn không uống được sữa lạnh, cũng không uống chai sữa nhiệt độ bình thường kia, không có việc gì liền đứng ngay cửa sổ sát đất chờ đợi. Quý Mạc không thể khuyên nổi cũng tùy ý cậu.

Nhưng dường như vì trời mưa, cửa biệt thự đã lâu cũng vẫn chưa mở. Cố Noãn quả thực trông đến mòn con mắt, ngay cả lông mày của cậu cũng nhíu chặt vào nhau.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc ô tô tư nhân màu đen cuối cùng cũng từ từ chạy vào sân trước của biệt thự trong sự mong đợi của Cố Noãn.

Cố Noãn bắt gặp cảnh này qua tấm kính, không kịp chờ đợi đã chạy đến huyền quan lôi ra một chiếc ô cán dài sẫm màu từ trong thùng ô trong góc.

"Tiểu Noãn, chạy chậm lại, đừng để ngã!" Quý Mạc ở phía sau gọi lớn cũng cầm một chiếc ô đi theo.

Cố Noãn háo hức cầm ô, chạy tới trước xe như một cơn gió lốc, giày thể thao của cậu bị nước mưa trên mặt đất bắn tung tóe, ống quần cũng bị sẫm màu rõ rệt..

Đi được vài bước, cửa xe chậm rãi mở ra.

Từ băng ghế sau bước ra là một người đàn ông Alpha dáng người thon dài kiên cường, mặc một bộ đồ thể thao màu nhạt, đường nét thanh tú của anh qua mấy năm nay càng trở nên thành thục và tuất dật. Đôi khi Cố Noãn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể bị trầm mê trong đó.

Hạt mưa rơi trên vai Alpha phát ra tiếng "lách tách" thật giòn.

Sau đó, Cố Noãn nhớ đến phải bung dù, cậu vội vàng tiến lại gần. Đối mặt với Alpha cao hơn mình nửa cái đầu, Cố Noãn cần phải hơi giơ tay lên mới miễn cưỡng để chiếc ô không chạm vào đầu đối phương.

(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Lúc này, cậu trông rất ngốc nghếch nâng chiếc ô lên.

Mưa rơi bên người cậu, va vào con đường sỏi đá, cũng va vào lá hoa.

Đột nhiên, trong cái mùi thơm của bùn đất, mũi Cố Noãn ngửi thấy một mùi bạc hà thoang thoảng. Đây là mùi tin tức tố của Hàn Dương, mùi vị mà Cố Noãn đã từng đoạt lấy nhiều năm.

Giữa hai người vừa mới gặp lại là một sự trầm mặc ngắn ngủi, Cố Noãn chủ động tiến lại gần Hàn Dương một chút, cử động khóe miệng, nhưng lời nói vẫn còn ngậm trong miệng, tới tới lui lui, lại nuốt xuống.

Cố Noãn đột nhiên không biết câu đầu tiên phải nói là gì? Bởi vì có rất nhiều điều muốn nói, câu nào cũng muốn nhảy ra đầu tiên, chúng háo hức tranh tiên khủng hậu (*) trong miệng của Cố Noãn.

(*) Trang tiên khủng hậu (争先恐后): Chen lấn xô đẩy, kéo trên xô dưới, tranh cướp xô đẩy để len lên.

Sự trầm mặc kỳ lạ này khiến Hàn Dương hiểu lầm Cố Noãn, cho rằng hai năm đã khiến hai người trở nên xa lạ. Vì vậy, Hàn Dương lên tiếng trước. Anh nhìn Cố Noãn, đôi mắt đen láy như cũ, "Đã lâu không gặp."

Trong đó có vô số suy nghĩ đan xen, giống như mầm non mới vỡ đất sau nhiều năm bị lặng lẽ chôn vùi.

"Cố Noãn, em lớn rồi."

Chỉ vẻn vẹn hai năm, trong mắt của Hàn Dương, ngoại hình và sự trưởng thành của Cố Noãn có quá nhiều thay đổi.

Cậu từ một cậu bé chỉ biết lẽo đẽo theo phía sau Hàn Dương biến thành một thiếu niên độc lập. Thời gian đã cuốn trôi đi sự trẻ con của cậu, thay vào đó là khuôn mặt xinh xắn của Cố Noãn dần trở nên đẹp đẽ và lạnh lùng.

——Tựa như một đóa hoa cao lãnh thuần khiết nở trên vách đá.

(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Cứ nghĩ rằng đây vốn là trúc trắc ban đầu, nhưng không ngờ khi Cố Noãn điều chỉnh xong trạng thái của mình, vừa mở miệng cậu đã tự mình phá vỡ bốn chữ 'đóa hoa cao lãnh' này.

Giọng điệu của cậu đầy kích động và nhiệt tình, như một ngọn lửa không thể dập tắt chỉ bằng một cơn mưa lớn.

"Anh ơi, anh còn đẹp hơn trên tạp chí gấp trăm lần!"

Đây là câu đầu tiên, câu này đánh thắng, nên nó được nhảy ra trước tiên.