Editer: Kim Linh
“Một trăm vạn, mang theo đứa con cút xa một chút!” Quý Vĩ hung tợn nói.
Gần đây hắn bị paparazzi quấn lấy, nhìn Ninh Văn ôm đứa trẻ lại đây, lập tức kéo cô ta vào phòng.
Đứa nhỏ này là công cụ hắn dùng để trả thù Quý Dương, sao hắn có thể nuôi?
“Một trăm vạn, anh đuổi ăn mày sao?” Ninh Văn cười nhạo một tiếng, trừng hắn một cái, “Hiện tại thanh danh của tôi đã xấu như vậy rồi, anh chỉ cho tôi một trăm vạn?”
“Nếu trước kia cô không có tâm tư, tôi có thể ép cô sao?” Quý Vĩ đáp trả, hắn cũng không phải là người dễ bắt nạt, lúc ấy cùng Ninh Văn là vì muốn thông đồng với nhau, người phụ nữa này cũng không phải cái thứ gì tốt.
“Hiện tại con của chúng ta không có cha.” Ninh Văn chậm rì rì nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Quý Vĩ lạnh xuống, đáy mắt hiện lên sát ý.
Tất cả mọi người đang chờ chứng minh đây là con của hắn, nếu vậy sẽ trở thành trò cười để người khác chế giễu.
Không, hắn sẽ không để loại tình huống này xảy ra.
“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Quý Vĩ cắn răng.
“Sáu ngàn vạn, một đồng cũng không thể thiếu.” Ninh Văn dùng công phu sư tử ngoặm, “Tôi lập tức mang theo con đi xa, vĩnh viễn không xuất hiện ở thành phố này.”
Hiện tại cô ta đã cùng đường, Quý Vĩ chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Vậy hung hăng vớt một mẻ, sau đó ra đi, đứa con thì cho người khác hoặc đem đến cô nhi viện, cô ta có tiền làm cái gì mà chẳng được?
Đến lúc đó, cô ta còn có thể vẻ vang mà gả chồng!
“Cô nằm mơ à?” Quý Vĩ nâng cao âm điệu, trực tiếp dùng một bàn tay bóp cổ cô ta, ánh mắt đỏ ngầu, “Cô coi tôi là đứa ngốc sao? Ninh Văn, cô cũng quá đề cao bản thân rồi đấy!”
“Khụ khụ, buông tay, buông tay…” Chân Ninh Văn chậm rãi rời mặt đất, đá hắn, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, dần thở không nổi.
Quý Vĩ nổi lên hận ý, lực trên tay không tự giác tăng thêm, Ninh Văn dần dần không còn sức lực, bắt đầu trợn trắng mắt.
“Hừ!”
Hắn dùng một tay ném cô ta sang một bên, giống như ném một khối rác rưởi, lạnh giọng, “Đứa nhỏ này cũng chưa chắc đã là con của tôi, cô nói chuyện ai tin được?”
Từ Quý Dương đến Lưu Nghĩa Cường, sau đó đến hắn?
Ninh Văn giống như được sinh ra lần nữa, nằm liệt tại chỗ, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, “Đứa nhỏ này có phải con của hay không, anh biết rất rõ.”
Cô ta dám cam đoạn, đứa trẻ này nhất định là của Quý Vĩ!
“Ba trăm vạn, nếu không thì một phân cô cũng đừng hòng lấy được.” Hắn buông lời tàn nhẫn.
“Anh!” Ninh Văn tự nhiên là không phục, nhưng nhớ tới vừa rồi, trong lòng lại tràn ngập sợ hãi, chỉ có thể đồng ý, “Được!”
Ba trăm vạn cũng là số tiền cô ta không thể tự kiếm được, bán đứa nhỏ này đi là tốt rồi.
Tốt xấu gì cũng là một đứa con trai.
“Tôi cũng không muốn gặp lại các người, ngày mai rời đi đi, tiền sẽ chuyển đến tài khoản của cô.” Quý Vĩ ném xuống những lời này, cũng không hề liếc nhìn cô ta một cái.
“Được, tôi nhìn thấy tiền sẽ đi!” Ninh Văn ôm đứa trẻ đang khóc không ngừng trên sô pha, nhịn đau đeo khẩu trang rời đi.
Ba trăm vạn thì ba trăm vạn, trở về địa phương nhỏ của cô ta cũng có thể mua mấy căn nhà, coi như cũng không uổng phí công phu.
Nhưng mà cũng đáng tiếc không được ngủ cùng Quý Dương, tiện nghi cho Trịnh Giai Nguyệt.
Đêm đó.
Trịnh Giai Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, bên trên còn một em bé, cô cúi đầu, trong miệng hát khẽ, không ngừng tới gần nó.
Em bé cười đến vui vẻ, tay chân lộn xộn, mắt nhỏ cong thành một vòng thẳng tắp.
“Ha ha ha.” Trịnh Giai Nguyệt đùa với nó, “Tiểu bảo bối Thành Thành ở đâu rồi? Thành Thành ở đâu?”
Tiểu gia hỏa cực kỳ giống Quý Dương, da thịt lại giống cô, mỗi lần nhìn thấy nó, Trịnh Giai Nguyệt lại cảm thấy tâm mềm thành một mảnh, đây là đứa con của cô cùng người đàn ông cô yêu nhất, bọn họ là kéo dài huyết mạch.
“@#@¥#¥...” Em bé tất nhiên sẽ không nói chuyện, phun nước miếng ra ngoài, cười đến có thể nhìn rõ cằm.
“Ngày nào cũng cười, cũng không ngừng được.” Quý Dương cầm bình sữa lên giường, ngăn cản tầm mắt của tiểu gia hỏa, “Tới đây, nhìn cha, có sữa uống.”
Tiểu gia hỏa nhìn anh, rõ ràng có chút không cao hứng, mày nhỏ nhăn lại, miệng méo lên, đều không nhìn thấy mẹ.
“Em đi tắm rửa.” Trịnh Giai Nguyệt từ phía sau Quý Dương, ôm hôn anh một cái, “Cho bảo bảo uống cho tốt.”
“Ừ.” Quý Dương gật đầu.
“@#¥…” Tiểu gia hỏa nhìn thấy mẹ, tay giơ loạn, lộ ra chiêu mỉm cười lấy lòng.
“Quần áo đã để trong nhà tắm.” Quý Dương nhắc nhở.
“Được, cảm ơn A Dương.” Trịnh Giai Nguyệt đi về phía nhà tắm.
“Không có uống sữa?” Quý Dương nhìn tiểu gia hỏa chằm chằm, đối phương còn đang nhìn theo bóng dáng Trịnh Giai Nguyệt, muốn khóc nhưng không khóc, nghe được tiếng của anh, u oán mà nhìn.
Cha là người xấu, đem mẹ trở về đi!
“Tiểu nhân tinh.” Quý Dương đem núʍ ѵú cao su đặt vào miệng bé, không nhịn được cười.
Tiểu gia hỏa mυ'ŧ hai cái, thực nhanh có sữa chảy tới, lúc này, bé bất chấp đang oán trách cha, đôi tay đỡ hờ bình sữa, to mồm mυ'ŧ vào.
Chờ Trịnh Giai Nguyệt tắm xong đi ra, tiểu gia hỏa đã nhắm mắt lại, thỉnh thoảng sẽ động miệng chút, còn thừa lại chút sữa chưa uống xong.
“Không uống nữa sao, bảo bảo ngủ rồi.” Trịnh Giai Nguyệt lặng lẽ đi tới, hạ thấp giọng nói, chờ Quý Dương đi cất bình sữa, cô cúi đầu hôn xuống một cái.
Sữa thơm sữa thơm.
Miệng tiểu gia hỏa cử động hai cái, không biết mơ thấy cái gì, miệng nhỏ bắt đầu cười, sau đó thu lại, lại cười tươi hơn.
Trịnh Giai Nguyệt sợ con bị cảm, thật cẩn thận đem con đặt xuống giường em bé, đắp chăn lên.
Làm xong, cô xoay người trở về giường.
Lúc này Quý Dương đang dựa lên đầu giường, trên tay cầm một một cái điện thoại, đang hoạt động.
Trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, ngồi lên trên đùi anh, bò lên than anh, Quý Dương nhận thấy ý đồ của cô, ngừng động tác tay, tầm mắt dừng trên người cô.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Trịnh Giai Nguyệt cũng dừng lại, làm bộ vô tội nhìn anh.
Quý Dương nhìn xuống vị trí trung tâm của cô, nuốt nước miếng, ánh mắt trầm xuống hai phần, một bàn tay buông ra, nhướng mày.
Trịnh Giai Nguyệt cười, lại bò lên một chút, nằm trong lòng anh.
Quý Dương vươn tay ôm cô, tiếp tục click mở giao diện.
Đây là một cái video, thời điểm Trịnh Giai Nguyệt nhìn đến tiêu đề, cảm thấy hơi ngẩn người.
“Hiện tại con của chúng ta không có cha.”
“Cô nằm mơ à? Coi tôi là đứa ngốc sao?”
“Đứa nhỏ này cũng chưa chắc đã là con của tôi…”
…
Âm thanh không ngừng truyền đến, trên video chính là còn có minh họa truyện tranh, vẽ hai người nam nữ vô cùng khôi hài, còn có lời thoại.
Tiểu đề: Cha ruột con của Ninh Văn, hóa ra là hắn!
Giọng nói này là của ai?
Quý Vĩ!
“Cô ta…” Trịnh Giai Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người này kết phường đặt bẫy Quý Dương, cái này sao cô có thể nhịn? Nghe một chút liền đen mặt.
“Nguôi giận.” Giọng nói bình thản của Quý Dương truyền đến, ôm chặt cô một chút, lại kéo thao tác, xem bình luận.
Nhiều bình luận rất khôi hài, chế giễu lại càng nhiều hơn.
“Quý Vĩ chắc cũng không phải là người gánh tội thay đi? Ha ha ha, Ninh Văn quả thực là chuyên gia dắt mũi.”
“Quý Vĩ: Ông đây là cha ruột, các người cút hết đi, Ninh Văn, mau đem con của chúng ta đi nhận người thành thật làm cha!”
“Ninh Văn: Anh chính là cha ruột, tôi đảm bảo, đây chính là sự thật, thật sự không đồng thời ngủ với quá nhiều người, chỉ là một hai ba bốn năm sáu bảy tám, thật sự không nhiều.”
…
Trịnh Giai Nguyệt vẫn không vui, nằm ở trong lòng Quý Dương, lắc mạnh điện thoại hai cái, “Em đã biết là bọn họ cố ý đặt bẫy anh, nếu lúc ấy Lưu phu nhân không đi ra, anh liền phải gánh tội thay!”
Nhà họ Quý cũng có thể tàn nhẫn đến thế, đem A Dương nhà cô đẩy vào hố lửa.
“Không có nếu, giả thuyết không phải sự thật.” Quý Dương ôm lấy cô, “Hiện tại mọi chuyện không liên quan đến chúng ta, đừng nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Nhưng mà, hiện tại có thể không kéo anh vào cùng không?” Trịnh Giai Nguyệt lo lắng nói, “Có vài bình luận vẫn nói đến anh, em không thích bọn họ nghị luận về anh như vậy.”
Quý Vĩ gặp phải chuyện này, vì sao còn muốn anh đi gánh vác?
“Sẽ không.” Quý Dương đảm bảo.
“Nhưng lỡ…” Cô còn chưa dứt lời, môi đã bị lấp kín, điện thoại trên tay cũng bị ném sang một bên, người nào đó đang cạy lượi cô, hướng vào trong.
“Không có lỡ như.”
“Ừ…” Trịnh Giai Nguyệt đối với Quý Dương không có nửa phần sức chống cự, mềm nhũn nằm trong ngực anh, ánh mắt chứa xuân sắc, ngoan đến cực kỳ, mặc kệ chồng làm xằng làm bậy.
Một đêm dài, bên trong nóng bỏng.
*
Quý Vĩ thật thảm.
Tiền chuyển cho Ninh Văn không được bao lâu đã bị bày ra ánh sáng, không biết khi nào paparazzi đã gắn máy nghe trộm trong phòng cô ta.
Thật sự là ném mặt mũi trước người dân cả nước.
Hắn có thể sẽ để Ninh Văn đi sao?
Bắt được ở bến tàu, trực tiếp xách trở về, mọi việc đã bị phơi bày ra ánh sáng, còn đi cái gì?
Thời điểm trở về, phát hiện không thấy đứa con đâu.
“Đứa bé đâu?” Người phụ nữ này định trốn chạy một mình?
“Cái đồ yêu tinh hại người kia, tôi bán đi rồi.” Ninh Văn rống lên một câu, “Từ lúc mang thai nó liền không có việc gì được tốt, bán đi là xong hết mọi chuyện.”
“Con mẹ nhà cô!” Tuy Quý Vĩ không thích đứa bé kia, nhưng Ninh Văn qua loa bán đi, sự việc còn bị phơi bày ra ánh sáng, khiến hắn không cách nào chịu đựng được, đi lên cho một quyền.
Không nghĩ tới, hai người đã sớm bị Paparazzi theo dõi.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Video Quý Vĩ hành hung Ninh Văn bị đăng lên, quần chúng ăn dưa xem đến ăn ngon, đây không phải là chó cắn chó sao?
Ninh Văn cũng không phải một người ăn chay.
Trực tiếp báo cảnh sát.
Cảnh sát cực kỳ coi trọng vụ án này, hành vi của Quý Vĩ cùng Ninh Văn đã tạo hình ảnh vô cùng xấu, nhiễu loạn xã hội, hai người đều bị gọi lên.
Nhà họ Quý sao có thể trụ được nữa.
Doãn Dung đau lòng nhìn con trai bảo bối, tất thảy đều đẩy lên người Ninh Văn, Ninh Văn cũng xé rách mặt nạ, nói ra toàn bộ mưu kế, muốn giăng bẫy Quý Dương thế nào, muốn đoạt tài sản ra sao.
Dưa này cũng quá lớn.
Người nhà họ Quý vậy mà muốn chiếm tài sản Trịnh gia? Lại còn lợi dùng Quý Dương, hơn nữa còn nổi lên tâm tư hãm hại Trịnh Giai Nguyệt? Quả thật là táng tận lương tâm, không có nhân tính!
Sự việc ngày càng náo nhiệt.
Doãn Dung liều mạng giải thích, nói Ninh Văn ăn nói hàm hồ, đứa con căn bản không phải là con của Quý Vĩ, tất cả đều là phán đoán của đối phương, đồ thần kinh không bình thường.
Đứa con Ninh Văn bán đi cũng đã được tìm trở về, cảnh sát đem đi xét nghiệm ADN một lần, lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ này… Thật đúng không phải con của Quý Vĩ.
Như vậy là của ai?
Ninh Văn cũng thực phát ngốc, đối mặt với chất vấn, cô ta vẫn không thể nói được ra, chỉ luôn kiên trì nói là con của Quý Vĩ, nhất định là Quý Vĩ.
Cô ta quá mức kiên định, cảnh sát lại đi giám định lần nữa.
Vẫn không có quan hệ huyết thống với Quý Vĩ.
Bên kia.
Quý Dương cúp điện thoại, đáy mắt hơi trầm xuống, cong khóe miệng, mọi việc đều có ý tứ, so với Ninh Văn đời trước càng cao tay hơn, đó chính là tự chuốc lấy nghiệp chướng.