Editer: Kim Linh
“Lễ phục của Hứa đại tiểu thư?”
“Không phải là nhân viên trộm đem ra ngoài chứ? Người như vậy sao có thể tới chỗ này chứ?”
“Còn tưởng là rất có tiền, hóa ra là diễn kịch.”
…
Những lời này bị phóng đại vô số lần, truyền vào tai Ninh Văn, làm cô ta tỉnh táo lại, Ninh Văn là người có tính cách không chịu thua, cũng là người dốc lòng phải gia nhập xã hội thượng lưu, về sau muốn có danh tiếng trong giới, sao có thể cho phép người khác nói như vậy?
Cô ta nhìn về Hứa Hòa, cười nói, “Bộ lễ phục này đúng là cần mười lăm vạn để đặt làm, nhưng tôi cũng không rõ Hứa tiểu thư có ý gì, lúc ấy nhân viên cũng nói với tôi đây là độc nhất vô nhị.”
Hứa Hòa nhíu mày, rõ ràng không tin.
Cô không tin, Trịnh Giai Nguyệt càng thêm nghi hoặc, tinh tế đánh giá lại Ninh Văn một chút, phát hiện trên tay đối phương cũng cầm túi phiên bản giới hạn, giả cả cũng lên tới sáu con số.
Đây tuyệt đối không phải cô đưa.
Ninh Văn thực mau điều chỉnh lại cảm xúc, đối với Hứa Hòa cười nhạt.
Mặt Hứa Hòa trầm xuống, cầm di động xoay người đi về một bên, gọi điện thoại xác nhận tính chân thật.
Ánh mắt Trịnh Giai Nguyệt lại rơi xuống người Ninh Văn, đáy mắt cũng mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, dư quang quét quanh đại sảnh một vòng, quyết đoán xoay người cùng Quý Dương đi tiếp đón khách.
Bất luận kết quả thế nào, để người khác chê cười đều không tốt.
*
“Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận.”
“Lý phu nhân, tạm biệt.”
“Rảnh rỗi nhất định sẽ tới thăm hỏi.”
…
Trịnh Giai Nguyệt kéo cánh tay Quý Dương, tươi cười, thu hẹp khoảng cách, nhỏ giọng nói, “Khóe miệng đều phải cười muốn căng cứng rồi.”
Quý Dương cười khẽ, duỗi tay ôm eo cô, đỡ hơn nửa trọng lượng của cô, khiến cô có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Đi giày cao gót đứng một ngày, chân đau.” Trịnh Giai Nguyệt dựa vào anh, nhìn thoáng qua chỗ Hứa Hòa, cô ấy đang gọi điện thoại, Ninh Văn chậm rì rì nhấm nháp nước trái cây.
Thấy vậy, trong lòng cô suy nghĩ sâu xa, giây tiếp theo cũng thu liễm lại, ngửa đầu, “A Dương, người nhà họ Quý hôm nay đi thật nhanh, em còn lo lắng sẽ có tranh cãi đấy.”
“Đừng để ý đến bọn họ.” Ngữ khí của Quý Dương thật trầm.
“Vâng.” Trịnh Giai Nguyệt gật đầu.
Nửa ngày sau, Hứa Hòa cúp điện thoại, xụ mặt đi ra ngoài, giống như thật sự tức giận, ngay cả Trịnh Giai Nguyệt cũng không ngăn được.
“Xem ra hứa tiểu thư còn có việc, có lẽ là hiểu lầm.” Ninh Văn nói, có lẽ cảm thấy chính mình đã bẻ ngược được tình thế, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Dám giễu cợt cô ta?
Xem xem người giảm uy phong trước mặt đám người này là ai?!
Nghĩ xong, Ninh Văn thấy mọi người đều đang ra về, lại quay đầu hướng về phía Trịnh Giai Nguyệt, thấy cô dựa vào người Quý Dương, áo đối phương còn đắp ở trên người cô, trong lòng thập phần không vui, giả vờ đi tới gần, ôn nhu nói, “Giai Nguyệt, mình cũng không ngủ lại, ngày mai còn phải đi làm.”
“Được, đi đường cẩn thận.” Trịnh Giai Nguyệt mới vừa nói xong, lại nghe được tiếng Trịnh phu nhân ở phía sau, liền xoay người nhìn qua.
Ninh Văn nắm bắt cơ hội, liếc mắt đưa tình nhìn Quý Dương, trong mắt còn mang theo vẻ thẹn thùng của con gái, “Mình phải đi rồi.”
“Ừ.” Trịnh Giai Nguyệt lại nhìn cô ta một cái, gật gật đầu.
Nhưng ánh mắt của Ninh Văn vẫn đang nhìn Quý Dương, bởi vì cự ly gần, cư nhiên còn muốn duỗi tay chạm vào tay anh, ánh mắt câu dẫn.
Ngay trước một giây tay cô ta chạm vào tay, Quý Dương giơ tay đặt lên vai Trịnh Giai Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Anh đi giúp mẹ, em ở lại đây một chút, anh quay lại ngay.”
Ninh Văn vừa xấu hổ vừa tức giận.
Diễn trò gì chứ? Thời điểm ở trên giường anh cũng không phải cái dạng này!
Nhưng mà nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, cô ta lại như hiểu rõ, vừa mới trở thành vị hôn phu của Trịnh gia, cũng phải chú ý đến hình tượng, là cô ta quá sốt ruột.
*
“Không được, tổng giám đốc, tôi không nghĩ ra phương án giải quyết.”
“Không nghĩ ra được thì anh đi làm lại đi.” Quý Vĩ đem văn kiện trực tiếp ném đi, giận dữ hét, “Một đám nhận tiền lương cao như vậy, toàn bộ đều chết rồi à? Ăn cơm trắng sao?”
Từ sau khi Quý Dương từ chức, hắn liền trực tiếp ngồi lên vị trí của đối phương, hắn còn cảm thấy, bản thân mình sao có thể kém hơn?
Cho hắn mấy năm, hắn nhất định có thể làm ra thành tích như vậy!
Đáng tiếc, tình huống hiện tại, đừng nói thành tích, hạng mục Quý Dương ném lại còn chưa giao phương án xây dựng.
“Đúng vậy.” Người phụ trách mặt mày xám tro đi ra ngoài.
Không ngoài dự kiến, ngoài cửa lại vang lên một trận oán trách, thậm chí đã có nhân viên nghĩ muốn đi làm chỗ khác, năng lực của Quý lão gia bình thường, Quý Vĩ căn bản là cái đầu heo, Quý Dương đã không còn, có thể hi vọng cái gì?
Công ty như vậy sớm muộn cũng xong đời, đầy là lời trong lòng của đại đa số mọi người.
Quý Vĩ thật sự nóng nảy, nhịn không được ném đồ trên bàn, sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ, lúc này, có một cuộc gọi đến.
“Chuyện gì?”
Ninh Văn nghe ngữ khí của hắn không tốt, đi thẳng vào vấn đề nói, “Tôi có thai, đã đến bệnh viện kiểm tra.”
Nghe vậy, cảm xúc của Quý Vĩ dần hòa hoãn lại, khóe miệng lộ ra một cười cong, “Kế tiếp, hẳn là cô nên đi tìm Quý Dương không phải sao?”
“Tốt xấu gì cũng là đứa con của anh, phí nuôi dưỡng anh cũng không đưa sao?” Ninh Văn nói.
Trước kia cô ta làm công nuôi thân, Quý Vĩ tùy tiện cho cô ta tiền, so với làm công một năm còn nhiều hơn, cho nên càng khiến cô ta trở nên lười biếng, tham lam.
“Đương nhiên.” Tâm trạng của Quý Vĩ thật sự tốt.
Có được đáp án vừa lòng, Ninh Văn cúp điện thoại, lúc này Trịnh Giai Nguyệt cũng đi vào, từ sau bữa tiệc, quan hệ của hai người đã xa cách không ít.
Trịnh Giai Nguyệt tìm kiếm trong ngăn tủ một chút, quay đầu nhìn về phía Ninh Văn, “Ninh Văn, cái túi YT màu đen trong ngăn tủ của mình đâu? Cậu có nhìn thấy không?”
“Không có.” Ninh Văn nhìn Quý Vĩ chuyển khoản, trong lòng vô cùng vui mừng, giọng điệu không chút để ý nói, “Túi ở trong ngăn tủ của cậu, không tìm thấy thì liên quan gì đến mình?”
“Còn một cái khác màu đỏ đâu? Không phải lần trước cậu nói mượn sao?" Trịnh Giai Nguyệt kiểm tra một lần, giọng nói cũng lạnh đi mấy độ.
“Đã sớm trả lại cậu.” Ninh Văn không kiên nhẫn, kéo ghế qua ngồi xuống.
Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt cũng khó coi, cô đã kiểm tra một lần rồi, phát hiện mấy đôi giày cũng không thấy, quần áo thiếu không cô còn không biết.
“Lần sau nhớ nói với mình một tiếng.” Mặt Trịnh Giai Nguyệt trầm xuống, đem một số vật phẩm quý giá đi khóa lại.
“Trịnh Giai Nguyệt cậu có ý gì?” Ninh Văn cảm thấy mình rất có tự tin, liền đứng lên, “Mình cũng chỉ mượn dùng một chút, giọng điệu của cậu là thế nào? Ghét bỏ mình nghèo thì nói, không tin mình thì nói đi.”
“Mình là không tin.” Trịnh Giai Nguyệt không bị cô ta rống mà hoảng, nhàn nhạt nhìn về phía cô ta, mặt không cảm xúc nói, “Cậu nói cậu là tự nuôi sống bản thân, có thể mặc lễ phục mười mấy vạn, còn cầm túi phiên bản giới hạn, mình có thể tin được sao?”
Hứa Hòa đã nói với cô, trong tiệm xảy ra vấn đề, chính là nhân viên cửa hàng đưa lầm, đem thiết kế bán ra, cho nên Ninh Văn mua.
Cô sớm đã hoài nghi Ninh Văn dùng thủ đoạn không chính đáng lợi dụng mình, trong khoảng thời gian này hiếm khi ở lại ký túc xá, cho nên mới phát hiện, những thủ đoạn không chính đáng đều dùng trên người cô.
“Chỉ cho phép cậu mặc, còn mình không được phép sao?” Ninh Văn giống như bị giẫm phải đuôi mèo, trực tiếp xù lông, “Bạn trai mình không thể mua cho mình sao? Tốt nghiệp xong bọn mình sẽ lập tức kết hôn, hắn cho tiền mua thì không được? Trịnh Giai Nguyệt, uổng công mình coi cậu là người bạn tốt nhất! Cậu chính là không muốn mình được tốt!”
“Vậy chúc cậu hạnh phúc.” Trịnh Giai Nguyệt đã sớm thất vọng với cô ta, hoàn toàn kéo vào danh sách đen, thuận miệng nói.
Ninh Văn cũng không buông tha cô, còn ra vẻ nói, “Đương nhiên là sẽ hạnh phúc, bạn trai mình là người tốt, sẽ lập tức kết hôn sinh con, nhưng mà hiện tại có một cô gái cứ quấn lấy anh ấy, cũng làm anh ấy thật buồn rầu, cô gái kia ỷ vào gia thế tốt, con một của tập đoàn lớn, bạn trai mình chính là chướng mắt cô ta.”
Cô ta nghĩ cũng thật đẹp, đầu tiên là thả gió trước, tiếp đó lúc cô ta cùng Quý Dương công khai, chính là đả kích lớn với Trịnh Giai Nguyệt.
Trịnh Giai Nguyệt: “???”
Liên quan gì đến cô?
“Anh ấy còn nói, hy vọng mình sinh cho anh ấy một đứa con trai, tuy rằng hiện tại mình còn học đại học chưa tốt nghiệp, nhưng ngoài vấn đề này, rốt cuộc anh ấy cũng là một người đàn ông tốt, có rất nhiều người muốn đoạt lấy.”
Trịnh Giai Nguyệt: “…”
Cái gì mà người đàn ông tốt? Cô cũng muốn biết, anh ta ba đầu sáu tay ra sao mà nhiều người muốn cướp?
“Nhưng mà anh ấy còn đang gây dựng sự nghiệp, hiện tại là thời điểm gian nan nhất, mình phải ở bên anh ấy cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này.” Ninh Văn nói chắc như đinh đóng cột, “Anh ấy vì con chúng mình mà giao tranh!”
Trịnh Giai Nguyệt trực tiếp đi ra ngoài.
Ninh Văn thấy cô đóng cửa, hơn nữa âm thanh không nhỏ, trực tiếp cười thành tiếng.
Trịnh Giai Nguyệt nên nhận ra điểm bất thường rồi nhỉ?
Sau đó cô nên đi tìm Quý Dương, hung hăng mà chất vấn anh, mà Quý Dương thì sao, nếu thừa nhận, vậy hai người liền xong rồi, cô ta lại xuất hiện, mang theo đứa con trong bụng, dùng sự dịu dàng để cảm hóa Quý Dương, thuận lợi ở bên anh, nếu không thừa nhận, cũng có thể chôn trong lòng Trịnh Giai Nguyệt một cái cây, chờ nó lớn lên liền bùng nổ!
Cái kế hoạch này quả thật là hoàn mỹ!
Một bên khác.
Trịnh Giai Nguyệt đưa di động lên tai, cho thấy chưa bắt đầu nói chuyện, cô gọi một tiếng, “A Dương.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Quý Dương truyền đến, rất là nghiêm túc, “Giai Giai, cách xa Ninh Văn ra một chút, đầu óc cô ta giống như không được bình thường.”
“Em cũng thấy vậy, cô ta cười khiến em thấy sợ.” Trịnh Giai Nguyệt nhớ đến nụ cười quỷ dị của Ninh Văn lại nổi da gà.
“Về nhà đi đã.” Đầu kia nói.
“Được.”
Toàn bộ quá trình, không theo Ninh Văn dự đoán, Trịnh Giai Nguyệt căn bản không liên hệ gì đến Quý Dương.
Sao có thể là Quý Dương?
Anh cúp điện thoại, tay đặt trên bàn làm việc, gõ gõ bàn, anh vẫn là tương đối thích cảm giác nhìn người từ trên cao ngã xuống.
Như vậy, chính là trèo cao ngã đau.