Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (1)

Editer: Kim Linh

Quý Dương trợn mắt, đập vào mí mắt chính là một gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô gái, mắt hạnh mày liễu, mũi thẳng, môi anh đào hồng nhuận, đáy mắt còn là một mảnh đau lòng.

Hai người lúc này đang ở trong một ổ chăn, cô gái thân mật ôm lấy anh, đôi tay anh chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cô gái ngẩng đầu, một giọng nói ôn nhu tinh tế truyền đến: “A Dương, có phải việc ở công ty bận quá không? Tất cả mọi việc đều đặt lên người anh?”

“Ừ.” Anh thuận miệng trả lời một câu, giọng nói trầm thấp khàn khàn, ngay sau đó liền nhắm mắt, làm ra bộ dạng thật sự mệt mỏi, tránh để lộ ra sơ hở.

“Bọn họ bắt nạt anh.” Cô gái bất mãn nói, cánh tay trắng nõn như ngọc nâng lên, xoa đầu anh, đưa người lại gần thân anh, có miệng nhỏ chu ra một chút, hôn một cái lên trắn hắn, dẩu miệng nói: “A Dương, thật sự không được thì anh đến công ty cha em đi, em không Quý Vĩ lại có khả năng hơn anh, bác trai chính là thiên vị hắn!”

Quý Dương trở người, đem chăn kéo lên, đem cô ôm vào ngực, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng, “Đợi xem đã, ngủ đi.”

Cô gái cắn môi dưới, cuối cùng vẫn mềm xuống, “Anh không cần tức giận, em chỉ bênh vực kẻ yếu thôi, A Dương, anh thật sự ưu tú, bác trai nhất định sẽ thấy anh giỏi thế nào.”

Cùng là con trai, lại khác biệt lớn như vậy, A Dương nhà cô nỗ lực nhiều như thế cũng không được ủng hộ, Quý Vĩ lại dễ như trở bàn tay cướp đi thành quả nỗ lực của người khác.

“Không tức giận.” Anh lắc đầu, lộ ra một nụ cười nhạt.

“Em đây là cùng anh nói chính sự.” Mặt cô gái tràn đầy ý cười, ngẩng đầu nhìn anh, làm nũng kéo dài âm cuối, lời nói mềm mại: “Tuần sau là bữa tiệc sinh nhật em, anh có thể rút ra chút thời gian ở bên em được không?”

Cô nói, trong lời nói vừa là chờ mong lại cũng thấp thỏm bất an.

“Được.” Quý Dương không chút do dự đồng ý.

“Anh là tốt nhất.” Cô gái lại hôm cằm anh, trốn ở trong lòng anh, xấu hổ nói: “A Dương tắt đèn đi, chúng ta đi ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm.”

Quý Dương tắt đèn, nhắm hai mắt lại tiếp tục tiếp thu ký ức.

Anh vốn là một sợi u hồn, không có thân thể, bị trói buộc bởi nhiệm vụ của hệ thống, do đó đã xuyên qua hàng trăm thế giới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ người đưa ra giao ước sẽ dâng ra linh hồn của họ để hệ thống tiếp tục duy trì.

Trong ngực anh lúc này là cô gái tên Trịnh Giai Nguyệt, đây là đối tượng của nhiệm vụ lần này, con gái duy nhất của gia đình hào môn danh giá Trịnh gia, học đại học năm 4 ở thành phố T, Trình gia cùng Quý gia kết giao, nguyên chủ cùng Trịnh Giai Nguyệt cũng chính là thanh mai trúc mã.

Đáng tiếc, nguyên chủ chỉ là một đứa con riêng, mẹ là một cô gái bồi rượu, bị Quý lão gia ở trong phòng bao đùa bỡn mang thai, trước khi chết bà mang anh lúc này đã năm tuổi trở về Quý gia, Quý gia còn một vị đại thiếu gia, tên là Quý Vĩ, không học vấn không nghề nghiệp, là một người ăn chơi trác táng.

Hai nhà Quý Trịnh vốn dĩ có hôn ước, ban đầu định là Quý Vĩ, nhưng từ nhỏ Trịnh Giai Nguyệt đã coi trọng nguyên chủ, chỉ thích chạy theo sau mông anh, thích mười mấy năm, năm 18 tuổi chủ động tỏ tình, lúc này mới đem người giành lấy.

Có thể nói Trịnh Giai Nguyệt thật sự thích anh, một đại tiểu thư tùy hứng hơi chút kiêu ngạo ở trước mặt hắn liền như mèo nhỏ, ngoan ngoãn vô cùng, chạy đến chung cư anh ở giặt quần áo nấu cơm, quét tước vệ sinh, chính là hình mẫu hiền huệ.

Còn nguyên chủ thì thế nào? Từ nhỏ thiếu tình thường, đối với cô cũng yêu thương, luôn cảm thấy có lỗi với cô, đặt cô ở đầu quả tim, không muốn cô chịu ủy khuất. Ở Quý gia liều mạng thể hiện, tưởng có thể được cha nhìn nhận, không có hy vọng xa vời là tiếp quản công ty, chỉ mong được cha công nhận một lần. Hai người yêu nhau đã bốn ăn, thật sự ân ái, mỗi ngày đều gắn bó keo sơn.

Dựa theo cốt truyện, năng lực của nguyên chủ đủ để ngăn chặn Quý Vĩ, trở thành người tiếp quản Quý Thị, vẻ vang cưới Trịnh Giai Nguyệt, bước ngoặt đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật Trịnh Giai Nguyệt.

Bữa tiệc tiến hành được nửa chừng, nguyên chỉ liên tục tăng ca trong nhiều ngày, mệt mỏi quá độ cho nên trở lại phòng dành cho khách nghỉ ngơi một hồi, kết quả lại cùng bạn của Trịnh Giai Nguyệt là Ninh Văn nằm cùng một khối. Phản ứng đầu tiên của anh chính là tuyệt đối không thể để cho Trịnh Giai Nguyệt biết chuyện, tự mình giải quyết, chuẩn bị tốt lời nói dối.

Nào biết Ninh Văn lại mang thai, cô ta muốn sinh đứa bé ra, nguyên chủ tự nhiên là không chịu, lúc này, Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai.

Anh muốn Ninh Văn phá thai, kết quả lại không tìm được người, chờ đến lúc Trịnh Giai Nguyệt gần đến ngày dự sinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ sinh non, còn không thể cứu được, Trịnh Giai Nguyệt mắc chứng trầm cảm, muốn tự tử nhưng không thành công.

Lúc này Ninh Văn một lần nữa xuất hiện trước mặt Quý Dương, mang theo một bé trai đáng yêu.

Một bên là một Trịnh Giai Nguyệt không ra hình người, tính tình quá khích, tinh thần không phấn chấn, anh cũng bị lăn lộn đến mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, một bên là Ninh Văn sinh con cho anh, yên lặng nuôi dưỡng con, ôn nhu chăm sóc, tính tình lương thiện, hiểu chuyện.

Đáy lòng nguyên chủ bắt đầu nổi lên tà tâm, mua nhà cho Ninh Văn, nghe đứa con gọi từng tiếng cha, tâm cũng mềm ra, chậm rãi cùng Ninh Văn phát triển tình cảm.

Đứa bé cũng ngày càng lớn lên, trong nhà Trịnh Giai Nguyệt một ngày lại kém hơn một ngày, Trịnh lão gia lại trúng gió, Trịnh phu nhân buồn bực không vui, gia sản Trịnh gia cũng dần dần rơi vào tay anh, chờ đến khi anh hoàn toàn tiếp nhận khối gia sản cuối cùng của Trịnh gia, cũng chuẩn bị đưa Trịnh Giai Nguyệt xuất ngoại an dưỡng, để cô an tĩnh hết phần đời còn lại, trên người về nhà lại bị một khối đá to từ trên sườn núi lắn xuống, không minh bạch mà chết đi.

Thẳng đến khi trở thành một oan hồn mới biết được, đứa con là của Quý Vĩ, Trịnh Giai Nguyệt sinh non cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, không chỉ có mẹ con Quý Vĩ tính kế anh, ngay cả cha anh cũng ở một bên giúp đỡ, một đứa con riêng lấy tư cách gì mà thừa kế gia sản chứ?

Nguyên chủ cưới Trịnh Giai Nguyệt, bắt được gia sản Trịnh gia, công ty Quý gia cũng trở nên phát đạt, thay Quý Vĩ nuôi dưỡng con trai, nhiệm vụ đến đây đã hoàn thành.

Dùng lời của Quý Vĩ mà nói, tuy rằng đầu óc của hắn trên thương trường kém hơn nguyên chủ, lớn lên cũng không đẹp bằng, nhưng lại chính là người sinh ra đã là người chiến thắng.

Ký ức cuối cùng, Ninh Văn gả cho Quý Vĩ, hắn kế thừa Quý Thị, bên ngoài nói nhận nuôi một đứa con trai, đứa bé kia chính là do Ninh Văn sinh. Người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, dựa vào tài sản của Trịnh Gia nguyên chủ lấy được, tài lực hùng hậu, sống một cuộc sống vui sướиɠ hạnh phúc.

“Tôi muốn Quý Vĩ cùng Ninh Văn phải trải giá đắt!”

“Tôi muối Giai Giai không phải chịu ủy khuất, bình an hạnh phúc.”

Lời ước nguyện vang vọng trong đầu anh, trộn lẫn hận ý từ tận xương tủy, nói đến Trịnh Giai Nguyệt lại cảm thấy áy náy cùng ôn nhu.

“Đã tiếp thu ký ức hoàn toàn, bắt đầu vận chuyển tình cảm.” Âm thanh máy máy của hệ thống truyền đến.

Tiếp nhận nguyện vọng của người ta cũng sẽ tiếp thu ký ức cùng tình cảm.

“Đinh! Tình cảm đã vận chuyển xong, bắt đầu tiến hành nhiệm vụ!”

Quý Dương trợn mắt, nhìn người trong ngực bằng ánh mắt thương tiếc, cúi đầu cọ cọ đỉnh đầu của cô, người toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh cũng chỉ có cô gái ngốc này.

“Hử…” Trịnh Giai Nguyệt mơ mơ màng màng, hướng cổ anh cọ cọ, một bộ dáng cực kỳ ỷ lại.

Chưa có chuyện Trịnh Giai Nguyệt sinh non, sau đó mắc bệnh trầm cảm phí hoài bản thân, tâm ma của anh đánh rớt hết nhẫn nại, cũng không có Ninh Văn được thiết kế cài vào, nguyên chủ lúc này cực kỳ yêu cô, thật sự là cẩn thận che chở, thật sự đau lòng cho cô.

*

Sáng sớm.

Lúc Trịnh Giai Nguyệt rời giường bên chanh đã không còn ai, khóe miệng cô cong lên, đáy mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, đứng dậy rửa mặt rồi đi đến phòng bếp.

Vì để tiện mỗi khi cô đến đây, Quý Dương đã mua căn chung cơ gần trường học của cô, lái xe năm phút là đến.

Người đàn ông mặc áo ngủ đứng trong phòng bếp, cầm cái xẻng chiên trứng gà, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú, động tác thuần thục, ưu nhã trầm ổn, bất luận đã thấy qua bao nhiêu lần, vẫn khiến Trịnh Giai Nguyệt thật sự si mê.

Cô đi lên phía trước, duỗi tay vòng qua vòng eo gầy mà rắn chắc của anh, đem mặt dán phía sau lưng anh, mềm mại kêu một tiếng “A Dương…”

“Ừ?” Quý Dương giảm nhỏ lửa, đem trứng gà kẹp lên đặt vào trong chén, âm cuối phát ra, mang theo ý sủng nịch, đáy mắt chứa ý cười, “Nhanh tới ăn bữa sáng đi, một hồi lại muộn đấy.”

Anh lớn hơn cô ba tuổi, đã tốt nghiệp được ba năm.

“Cũng là tại anh.” Cô buông tay ra, dẩu miệng, thấy anh xoay người lại, ngửa đầu lên oán trách nói, “Anh sai, chính là anh sai, đều tại anh lăn lộn em, bằng không em mới không ngủ muộn như vậy.”

“Anh sai.” Quý Dương gật dầu, môi mỏng hơi cong lên, “Là anh quá dung túng em làm loạn.”

Trong đầu Trịnh Giai Nguyệt hiện lên hình ảnh tối hôm qua, sắc mặt nhiễm đỏ ửng, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên tiến lên, một tay kéo, hai chân nhảy lên, cả người liền như koala đu trên người anh, mặt đầy kiêu ngạo uy hϊếp. “Anh còn nói nữa!”

“Nào dám nói?” Quý Dương cười, sợ cô ngã xuống, một tay kéo lấy cô, một tay đem bữa sáng đặt tới bàn ăn, đi tới đi lui mấy vòng, lúc sau mới đặt cô ở trên ghế, cho cô một ly sữa bò, “Uống trước đi.”

Triệu Giai Nguyệt hiểu được chừng mực, mi mắt cong cong tiếp nhận, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm, “Ngon.”

Hai người ăn bữa sáng, giữa chừng Trịnh Giai Nguyệt đánh tiếng, “Buổi tối Ninh Văn kêu em cùng cô ấy đi dạo phố, khả năng buổi tối em không thể đến được, cô ấy nói muốn mua một bộ lễ phục dự tiệc sinh nhật em, em chuẩn bị mang cô ấy đi đặt may một bộ.”

“Không được!” Quý Dương phủ quyết, lời nói không để người khác có thể cự tuyệt, “Không thể không đến, tiết cuối cùng buổi chiều là 5 giờ rưỡi, 6 giờ anh sẽ chờ em ở đây, đến trễ một phút, anh đánh em!”

Lời nói uy hϊếp này hoàn toàn vô dụng với Trịnh Giai Nguyệt, hung dữ cũng chưa từng, sao có thể đánh cô?

“Nói thật.” Anh nhìn bộ dạng cười hì hì của cô, xụ mặt nghiêm túc thêm vài phần, “Anh không nói giỡn.”

Trịnh Giai Nguyệt cắn mẩu bánh mì, vẫn như cũ nhìn về phía anh cười. “Em đã đồng ý với cô ấy rồi.”

A Dương quá đáng yêu, cô không nhịn được cười, đáy lòng thực ngọt.

“Đi đặt cô ta trả tiền sao? Hử?” Quý Dương hỏi.

“Cô ấy không có tiền, anh đã quên rồi sao, cô ấy là cô nhi, cô ấy…”

“Cô nhi dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp của nước ngoài, mặc quần áo hàng hiệu, ăn ở nhà hàng tây xa hoa? Dự tiệc cũng phải mặc lễ phục đặt may riêng?” Quý Dương đánh gãy lời nói của cô, chậm rì rì nói.

“Là em đưa cho cô ấy một ít.” Trịnh Giai Nguyệt giải thích.

“Không đưa thì sao? Từ trước tới nay thì sao? Em không đưa thì cô ta sẽ dùng hàng giá rẻ sao?" Quý Dương hỏi tiếp.

Trịnh Giai Nguyệt trở nên trầm mặc.

“Còn khỏe mạnh thì phải tự mình lo cho cuộc sống của mình, chẳng lẽ em muốn bố thí cô ta cả đời? Như vậy rốt cuộc là nâng cô ta sinh hoạt xa xỉ, vẫn là đem cô ta nhập vào một thế giới vốn dĩ không thuộc về mình? Là giúp hay là hại cô ta?”

Đáy mắt Trịnh Giai Nguyệt phức tạp, nhìn anh, “A Dương, trước đây anh nói không việc gì, nói em đối tốt với cô ấy một chút.”

“Anh không thích cô ta.” Quý Dương nói thẳng, “Cô ta thực dụng cùng tham vọng quá lớn, có mục đích riêng mà tiếp cận em, anh không thích có bất kì kẻ nào tính kế em, thời điểm ở công ty, anh nhìn thấy cô ta đi cùng anh trai anh, Giai Giai, rời xa người này đi.”

Dựa vào quan hệ của Trịnh Giai Nguyệt, Ninh Văn có thể tiến vào Quý Thị thực tập, cũng chính lúc ấy bắt đầu thông đồng với Quý Vĩ, anh không thấy cũng có thể nói. Dựa theo thời gian lúc này, hai người kia đã sớm âm thầm tư thông.

Nghe vậy, Trịnh Giai Nguyệt cũng ngẩn ngơ, vẻ mặt không thể tin được, “Thật vậy sao?”

Quý Vĩ là người nham hiểm, không ít lần ngáng chân A Dương nhà cô.

“Ừ.” Quý Dương gật đầu, Ninh Văn hao tổn tâm tư mấy năm nay để lấy được sự tín nhiệm của Trịnh Giai Nguyệt, anh cũng không trông cậy vào mấy câu của mình là có thể phá hủy, bất quá cũng khiến cho cô có điểm phòng bị.

Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt rối rắm, “Em không nên để cô ấy đi công ty của anh thực tập, nếu liên lụy anh, em sẽ thực sự áy náy.”

Quý Dương lắc đầu, mở miệng trấn an, “Không có việc gì.”

Trịnh Giai Nguyệt nhìn anh, đáy lòng thầm tính toán, lời anh nói từ trước đến nay cô đều nghe theo, nhưng A Dương nhà cô đối với Quý Vĩ rất mẫn cảm, có phải ngẫu nhiên thấy Ninh Văn ở bên Quý Vĩ mà nghĩ nhiều rồi không?

Cô phải đến nhắc nhở Ninh Văn một chút, cũng không thể đi thân cận với Quý Vĩ quá.

*

Ngày hôm sau, tại trung tâm thương mại.

“Giai Nguyệt, mình cảm thấy lễ phục bên kia càng đẹp mắt.” Ninh Văn một thân váy trắng, thoạt nhìn trong sáng như ngọc bích, hướng về người bên cạnh nói.

“Lầu tám có cửa hàng thiết kế cao cấp sao?" Trịnh Giai Nguyệt nghĩ nghĩ, “Ở đó có một cửa hàng mới khai trương, quần áo quả thực không tồi.”

“Đúng vậy, lần trước mình cùng cậu đi mua một bộ đồ tây cho Quý Dương, mặc lên một thân khí chất cao quý, không phải anh ta cũng khen cậu sao?” Ninh Văn cười thò mặt tới, khen nói, “Cậu chăn sóc chu đáo như vậy, anh ta chính là nhặt được báu vật.”

“Đừng nói bậy.” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng mắng một tiếng, khóe miệng nơi cong lên, A Dương nhà cô lớn lên đẹp trai, mặc gì cũng đẹp.

“Đi thôi đi thôi, mình cũng muốn lên đặt một bộ, bữa tiệc sinh nhật cậu mình cũng không thể làm cậu mất mặt.” Ninh Văn thúc giục cô, “Còn có, quà sinh nhật của mình đều là tất cả tấm lòng, đã tiêu tốn tiền làm công để dành, đây là tâm ý của mình, cậu cũng không thể cự tuyệt.”

“Được.” Trịnh Giai Nguyệt cười nhạt, đột nhiên trong đầu xuất hiện lời nói của Quý Dương, nếu quà là tiền để dành đã lâu, như vậy tiền để đặt lễ phục đâu? Đối phương định trả như thế nào?

Tiến vào trong tiệm, Ninh Văn thử một bộ lễ phục thêu hoa, đứng ra dáng chỉ trỏ với nhân viên cửa hàng, “Lễ phục của tôi phải có điểm xuyến, phải có tà váy, có chừng trăm nếp gấp là tốt nhất, phía sau lưng phải trang trí độc đáo tinh mỹ, vòng eo phải buộc chặt…”

Tốn mười vạn để đặt lễ phục, đây là yêu cầu không quá phận, trước đây Trịnh Giai Nguyệt không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tối qua nghe Quý Dương nói qua, cô nhìn kỹ ánh mắt Ninh Văn, hơi nhíu mày.

Đột nhiên, di động vang lên, cô cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên đứng lên, trực tiếp cuống quýt đi ra ngoài.