“Thứ gì đây?”, Triệu Bân hơi cau mày xem xét.
Hắn cảm nhận được rõ ràng có một nguồn năng lượng bí ẩn đang chặn đường kiếm của hắn.
Sau một hồi quan sát, hắn mới có thể mơ hồ nhận ra đó là thứ gì, dường như đó là một màn nước ẩn hiện, khi mũi kiếm của hắn chạm vào màn nước kia thì kiếm uy ngay lập tức bị tiêu trừ, kiếm khí cũng bị màn nước này hấp thu hết.
“Thủy Mạc Thiên Hoa?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Trước đây hắn đã nghe Mục Thanh Hàn nói về bí pháp này.
Đại sư tỷ từng nói không có người nào thuộc thế hệ đệ tử trẻ tuổi có thể xuyên thủng Thủy Mạc Thiên Hoa của Sở Vô Sương, bây giờ hắn đã có cơ hội được đối đầu, quả nhiên Thủy Mạc Thiên Hoa của cô ta danh bất hư truyền, năng lực phòng ngự quá lợi hại.
Màn nước phòng ngự này hết sức quỷ dị, đánh vào nó cũng giống như đánh vào một vũng bùn ướt, không thể tiếp tục công kích được nữa.
Chỉ trong một khắc mà trong đầu của hắn đã có rất nhiều suy nghĩ lướt qua.
Sở Vô Sương đã chặn đứng đường kiếm của hắn, cô ta cũng ngay lập tức chém ra một kiếm khiến cho hắn văng ra xa.
Sức mạnh của một kiếm này hết sức kinh khủng, nó đã phá vỡ chân nguyên hộ thể của Triệu Bân, chém ra một vết thương sâu trên ngực hắn.
“Chuyện gì vậy, tại sao chỉ còn cách nửa thước mà mũi kiếm của hắn lại dừng lại?”, Man Đằng gãi gãi đầu khó hiểu.
Có rất nhiều đệ tử ở đây cũng có thắc mắc giống y như Man Đằng, nhãn giới của bọn họ chưa đủ tốt để nhìn ra manh mối.
“Thủy Mạc Thiên Hoa”, Tô Vũ lên tiếng.
“Bí pháp này thật sự siêu phàm thoát tục”, Lâm Tà nghe xong liền tặc lưỡi cảm thán.
“Đâu chỉ siêu phàm thoát tục, năng lực phòng ngự của nó cũng hết sức quỷ dị”, Dương Phong thổn thức nói: “Có bí pháp này trong tay thì không ai có thể công kích được cô ta, tất cả uy lực của chiêu thức đều bị hóa giải sạch sẽ”.
“Năng lực hồi phục của hắn khủng khϊếp quá”, các trưởng lão đều đang nhìn Triệu Bân bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc.
Hắn đã bị Sở Vô Sương chém trúng một kiếm khiến cho ngực bị rách ra một vết thương sâu, thế mà vết thương đó lại có thể ngay lập tức liền da.
Ngay cả Sở Vô Sương cũng cau mày, kiếm khí của cô ta mạnh đến mức nào chứ, tại sao hắn có thể chữa lành vết thương chỉ trong tích tắc?
“Bí pháp Thủy Mạc Thiên Hoa này hay lắm”, Triệu Bân nói thầm trong lòng.
Sở dĩ Mục Thanh Hàn nói rằng thân thể của Sở Vô Sương vạn pháp bất xâm chính là vì cô ta có trong tay bí pháp này.
Tất nhiên điều này cũng không có nghĩa là Sở Vô Sương thật sự có thân thể vạn pháp bất xâm. Thủy Mạc Thiên Hoa tự có biến hóa, nó có thể tạo nên một lớp phòng ngự cực mạnh vì nó hấp thu và loại bỏ được sức mạnh công kích của đối thủ.
“Buộc ta phải dùng tuyệt chiêu”, Triệu Bân đáp đất định thân.
Kiếm Long Uyên trong tay của hắn đã ông ông rung động, toàn thân thanh kiếm cũng được lôi điện bao quanh.
“Thiên lôi?”, lão Trần Huyền sửng sốt.
“Sao… lão không biết sao?”, lão đạo Âu Dương liếc nhìn lão Trần Huyền hỏi.
“Sao… ngươi thì biết sao?”, lão Trần Huyền nhướng mày hỏi ngược lại.
“Lão nói xem?”
“Thảo nào ngươi thường xuyên tìm hắn tán gẫu”, lão Trần Huyền giật giật khóe miệng nói.
Người có lôi điện thì đều có tiềm năng trở thành luyện khí sư như lão đạo Âu Dương.
Tất nhiên người có thiên lôi như Cơ Ngân cũng giống như vậy. nhưng đáng tiếc đến bây giờ lão Trần Huyền mới biết điều đó. “Đã hiểu, ta đã hiểu”, Hoàng Hiết nhìn thấy vậy thì ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi. Thảo nào sư phụ của hắn ta lại ưu ái Cơ Ngân đến vậy, chính vì cái tên đó có thiên lôi, nhưng hắn ta lại rất không cam tâm, tại sao Cơ Ngân lại có thiên lôi, tại sao hắn ta không phải là người may mắn có được thiên lôi?