Quản gia thành chủ ho khẽ, gượng gạo cảm thán một câu.
Người không có ở đây mà tìm ra được mới lạ.
Nhưng ông ta thắc mắc, tò mò là tại sao Triệu Bân chạy ra khỏi đây được, cả thành đã bị phong tỏa, không có đường lên trời cũng không có đường xuống đất, mẹ nó, sao tên đó lại chạy ra được?
Cuối cùng thành Thương Lang cũng mở cửa.
Cửa lớn được mở ra, quân đội được đưa vào thành cũng nối đuôi nhau rời khỏi.
“Mẹ nó, gặp ma thật rồi!”
Những người trước đây vì đuổi gϊếŧ Triệu Bân mà vào thành rồi bị nhốt lại bên trong cũng ùn ùn ra ngoài. Cũng không biết nên mắng Triệu Bân hay nên mắng Hán Diễm nữa. Bị nhốt ba bốn ngày mà không tìm được gì, vậy làm thành chủ làm gì?
“Đúng là gặp ma thật rồi!”
Giống như bọn họ, người của các thế lực ở bên ngoài thành cũng đang mắng chửi.
Động tĩnh lớn như thế mà nhân vật chính lại không có ở đây, rõ ràng là đang tấu hài mà!
Trước đây cửa thành đóng chặt, ai cũng muốn vào trong xem thử.
Bây giờ cửa thành đã mở nhưng lại không có ai muốn vào nữa.
Ai về nhà nấy.
Triệu Bân đâu có ở thành Thương Lang, quỷ mới muốn vào đó lãng phí thời gian!
“Cấm tiết lộ ra ngoài, nếu không phải tự chịu hậu quả!”
Thành Thương Lang đã mở cửa, thành Vong Cổ lại làm căng.
Dương Hùng cũng ra lệnh, điều động quân đội vào thành.
Lão ta muốn chuẩn bị trước ấy mà! Phần lớn các thế lực đều trở về từ bên thành Thương Lang, không chừng mọi người sẽ tụ tập hết ở thành Vong Cổ, vậy thì phải duy trì tốt trật tự.
Bên này, Triệu Bân đã trở về với rất nhiều thu hoạch.
Tất cả đều là những thứ cần cho việc chiêu hồn, chẳng hạn như giấy tiền, bùa vàng, hắn đều chuẩn bị rất nhiều.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa hàng thì đã gặp một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Vân Phượng - sư phụ của Liễu Như Nguyệt, không ngờ cô ta lại ở trên đường phố của thành Vong Cổ. Dáng vẻ giống như một thần tiên không nhuốm bụi trần, lạnh lùng, cao ngạo, không thuộc về phàm trần, không hổ là sư đồ, thần thái đó giống hệt như Liễu Như Nguyệt.
Nói không chừng Liễu Như Nguyệt cũng học từ sư phụ của cô ta mà ra.
“Con bé không phải là người ngươi có thể động vào!”