Vô Thượng Luân Hồi

Chương 297: "Làm sao có thể thua được!"

Người đàn ông cường tráng giơ tay nhận lấy kim đao từ Khô Sơn, lúc chờ nhận kiếm của Triệu Bân, chắc là hắn đã tính toán sai trọng lượng, không cầm nổi, liền lảo đảo một bước.

“Kiếm nặng thật đó!”

Trong lòng người đàn ông cường tráng rất đỗi ngạc nhiên, nhìn bên ngoài, thanh kiếm đen nhẹ như không, nhưng đến lúc cầm trên tay mới biết, thanh kiếm tưởng chừng nhẹ này lại nặng hơn dự liệu rất nhiều.

“Lẹ đi, lẹ đi, lẹ đi!”

Không ít người không kìm chế được nữa lên tiếng thúc giục, đang chờ để hốt bạc.

“Tiếng nứt gãy của kiếm của ngươi, chắc là rất hay!”, Khô Sơn giễu cợt.

“Thanh đao của tiền bối, cũng rất đẹp!”

Triệu Bân nói xong, lại bịt miệng.

Quả thực, kim đao nhìn rất chói mắt, nhưng điểm hạn chế cũng chính là chói mắt.

Bịch!

Người đàn ông cường tráng đứng vững, tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, chuẩn bị để hai thứ này chém mạnh vào nhau, dĩ nhiên là không được động chân nguyên, đây chính là quy tắc của cuộc thi đấu luyện binh khí, nhiều người có mặt đang xem, hiển nhiên không thể gian lận, người này cũng không thể gian lận, thành chủ đã nói rồi, phải công bằng, công bằng tuyệt đối.

Coong! Vù!

Dưới con mắt của muôn người, người đàn ông cường tráng giơ tay, lấy kiếm chém đao, cũng lấy đao chặt kiếm, binh khí của ai luyện tốt hơn, sau khi chạm vào mới biết được cao thấp.

Bang! Răng rắc!

Tiếng va chạm của kim loại rất rõ ràng sắc nét, tiếng “răng rắc” vang lên lại càng chói tai hơn.

Thanh kiếm đen còn nguyên vẹn hoàn hảo.

Kim đao, nứt gãy ngay tại chỗ.

"Chuyện này..."

Nhìn thấy thanh đao vàng bị gãy, tất cả khán giả đã vô cùng sửng sốt.

"Đao vàng của Khô Sơn thật sự đã bị đánh bại".

"Thanh kiếm đen kia bá đạo như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"

"Nhuệ khí ở bên trong, không phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài sao?"

Khung cảnh tại chỗ đã bùng nổ, còn hỗn loạn hơn cả ở chợ trời, khắp nơi vang lên thanh âm kinh sợ, nghi ngờ, thổn thức, tặc lưỡi,... đủ mọi thứ tiếng, đủ mọi cách diễn đạt đều xuất hiện ở đây, nếu như xem đây là một tuồng kịch, thì việc Triệu Bân thắng chính là tình tiết lội ngược dòng gây sốc nhất.

"Làm sao có thể thua được!"

Thần sắc của những người đặt cược vào Khô Sơn trong chớp mắt đã tái nhợt, cảm giác như trời đã sập xuống vậy, trong lòng phát hoảng, họ đã đánh cược toàn bộ gia sản, vậy mà lại thua thê thảm, mới giây trước còn mừng như điên, ngay giây sau thì như bị sét đánh, Khô Sơn không bị ảnh hưởng gì, nhưng tất cả bọn họ đều đã táng gia bại sản.

"Liễu huynh, cô gia nhà ngươi quả là có kỹ thuật cao thâm".

Lão Vong Cổ vuốt râu, tất nhiên là lão ta đang nói với Liễu Thương Không, lời nói của lão ta tuy rất thâm sâu, nhưng ý tứ cũng đủ rõ ràng: ngươi coi trọng Khô Sơn, hết lần này tới lần khác hắn thua, ngươi không coi trọng Triệu Bân, hết lần này tới lần khác hắn thắng, cho nên ta nói nhà ngươi có một cô gia tốt chính là cho ngươi mặt mũi rồi.

Liễu Thương Không im lặng, sắc mặt tái mét.

Khô Sơn là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, sao có thể thua được! Chuyện bất ngờ này khiến cho lão ta quả thực ứng phó không kịp, Khô Sơn thua thì cũng không có gì đáng nói, nhưng quan trọng là món đặt cược kìa! Một cửa hàng và ba mươi vạn lượng bạc, đều là Liễu gia của lão ta phải bỏ ra đó!

Liễu Như Nguyệt ở bên cạnh cũng hoang mang.

Chuyện bất ngờ này khiến cho cô ta kinh ngạc quá mức, một kẻ chỉ có cảnh giới Chân Linh như Triệu Bân, lại còn bị cụt một tay, thế mà lại có thể thắng được Khô Sơn cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong! Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, sao hắn có thể lĩnh ngộ được thuật luyện khí lợi hại đến như vậy? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối Triệu Bân đều đã cố tình giấu giếm cô ta?