Vô Thượng Luân Hồi

Chương 66: Lại là ngươi

Khi Triệu Bân trở lại khu rừng âm u thì đêm đã rất khuya.

Triệu Bân khoanh chân ngồi, trước khi nhắm mắt còn liếc nhìn phía sông lớn, không biết tên mập đó đã phá vu chú được chưa.

Pháp sư đó rất kỳ lạ, một thân vu thuật tà ác khiến người khác khó nắm bắt.

Thu lại cảm xúc, hắn mới nhắm mắt lại.

Lần này không có chuông bắt hồn làm rối loạn tinh thần nên thoải mái hơn nhiều, khiến hắn có thể tĩnh tâm hơn.

Một đêm này lại không yên bình.

Pháp sư không hề rời đi mà như một bóng đen, xuyên qua khu rừng tìm tên mập, cũng là để tìm Triệu Bân. Đuổi thi nhiều năm rồi, đây mới là lần đầu tiên lão ta bị giỡn mặt.

“Chú ấn hỏng rồi”.

Không biết từ lúc nào, lão ta mới phát hiện ra điều này, cau mày, vu chú bén rễ trong cơ thể của tên mập kia lại biết mất, hoặc có thể nói là đã bị phá.

“Đi?”

Pháp sư hừ lạnh một tiếng, ống tay áo lớn vung lên, mấy trăm người giấy cắt bằng bùa vàng bay ra bốn phía, mỗi một tấm đều khắc họa phù văn.

Những bùa giấy này là bí pháp tìm người, có tổng cộng mấy trăm con, dù sao người đông thế mạnh vẫn hơn!

Rắc! Rắc!

Trong rừng âm u, tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên không ngớt.

Là Triệu Bân đang luyện thể.

Cảnh giới đã hoàn toàn vững chắc, làm được nhiều việc cùng lúc, vừa nghiên cứu Huyền Môn Thiên Thư, vừa tôi luyện thể phách.

“Sấm đánh à!”

Hắn lẩm bẩm trong lòng, sắp mưa rồi đấy, không chừng lại có thể tiến lên tầng 9.

Sấm trên trời quả là một thứ tốt.

Mấy lần đột phá đều lợi dụng sấm sét. Cái thứ mà người đời sợ hãi lại là thứ nuôi dưỡng hắn.

Vù!

Bỗng nhiên, một vệt gió thổi qua.

Chính xác mà nói thì là một người giấy không biết từ đâu xuất hiện, di chuyển trong khu rừng u ám.

Hử?

Triệu Bân đột ngột mở mắt, vung tay, ném ra một phi đao, chuẩn xác một đao cắm phập người giấy lên thân cây.

A…!

Như có một tiếng hét vang lên từ trong người giấy, sau đó nó bốc lên một luồng khói xanh rồi tan biến.

“Người giấy nhỏ”.

Triệu Bân cau mày, giơ tay ra cầm xuống, nhìn một lát, trong mắt lóe lên ánh sáng bén nhọn.

Hắn rút ra một người giấy nhỏ từ trong lòng, cũng giống y hệt với cái này.

“Là ngươi”.

Ánh mắt của Triệu Bân bắn ra ánh sáng lạnh.

Hắn như vậy là vì năm đó linh mạch của hắn bị đứt có liên quan đến người bùa giấy này.

Đến giờ, hắn vẫn còn giữ lại người giấy nhỏ, để mong một ngày, tìm được kẻ ám toán hắn.

Bây giờ, hắn đã tìm thấy rồi.

“Khốn kiếp, có gan thì ra đây độc chiến”.

Tiếng quát mắng chợt vang lên, nó truyền tới từ nơi sâu nhất trong rừng núi.

Nghe thanh âm này thì chính là của tên mập.

Triệu Bân không nói, thu lại hai người giấy nhỏ, chìm vào bóng đêm âm u. Hắn không có hứng thú với tên mập mà chỉ có hứng thú với chủ nhân của bùa giấy. Không chừng lão ta đang ở bên kia.

Ở nơi sâu xa kia, tên mập vừa lăn vừa trèo lên.

Hắn ta xuống sông lớn để phá chú ấn, vừa từ dưới nước ngoi lên thì lại gặp bùa giấy, không lâu sau thì pháp sư kia đuổi gϊếŧ tới.

Không chỉ có pháp sư mà còn có mấy cỗ cương thi, bị pháp sư thao túng, nhảy một bước dài mấy trượng, trên người đều có cơ quan để phun kim, không phải kim bình thường mà là kim mang độc.

Bên vai trái của hắn ta đã bị thâm đen một mảng, chính là do bị kim độc của cương thi bắn trúng, độc tố đang lan ra.

“Tiểu bối, đi đâu”.

Thân hình của pháp sư dị thường, đuổi gϊếŧ tới, lại vung tiền đồng lên khắp trời như những con dao sắc bén.

Vẻ mặt tên mập biến sắc, thoáng một cái rồi đứng vững, lấy chân nguyên hóa kiếm, múa kiếm với tốc độ cực nhanh.

Những tiếng bang bang vang lên chói tai.

Phần lớn số tiền đồng bị hắn ta đánh rơi, nhưng vẫn còn rất nhiều đồng bắn trúng người hắn ta. Thân thể béo tròn bị cắt bao nhiêu vết máu.

Loong coong!

Những cương thi mà pháp sư hối thúc cũng đã tới chen chúc một đám. Chúng đều bị dán bùa vàng lên trán, trên thân mỗi con đều bắn ra kim bay.

“Mẹ nó”.

Tên mập chửi thề, lại múa kiếm dài, kim bay quá nhiều, mảnh như lông bò, chìm trong màn đêm không nhìn thấy rõ. Cũng có thể là trúng độc quá sâu nên tầm nhìn cũng mơ hồ, khó mà chịu được cơn đau đơn.

Rất nhanh, kim bay dừng lại.

Nhìn tên mập, chịu đựng sự chóng mặt lảo đảo kia, đứng không vững, một cánh tay buông thõng, kịch độc lan ra. Nếu không phải hắn ta dựa vào chân nguyên đối kháng thì lúc này độc đã ngấm vào tim rồi.

“Chạy đi, sao không chạy thế”.

Pháp sư cười nham hiểm, đi từng bước tới, bên cạnh còn có 3 người giấy nhỏ bao quanh.

Không phải bốc phét nhưng mà nhìn lão ta còn đáng sợ hơn cương thi, trong ánh trăng mờ ảo, thần sắc của lão ta trông âm u thấy rõ.

“6 đánh 1 thì có bản lĩnh đếch gì”.

Tên mập lắc đầu, vì trúng kịch độc nên thần trí mơ hồ, lắc lư như đứng trên mây, khóe miệng chảy máu tươi màu đen. Nhìn trên người, có trời mới biết là hắn ta bị trúng bao nhiêu kim bay, kịch độc nhiều như thế thì không thể ngăn cản.

“Luyện ngươi thành con rối chắc cũng không tệ”, pháp sư cười nham hiểm, từ trong tay áo bay ra một lá bùa, là bùa cầm tù có thể ràng buộc hành động của người, giống như bùa định thân, có rất ít người biết.

Tên mập nghiến răng, muốn vung kiếm chém bùa nhưng chỉ đành có lòng mà bất lực, toàn thân đã mất đi cảm giác rồi.

Nhưng, đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên xuất hiện phía sau, kéo hắn ta sang một bên.

Keng!

Sau đó, thì nghe thấy tiếng kiếm chém lên lá bùa kia, có thể nhìn thế ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên.

Đó chính là Triệu Bân.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

“Mẹ ơi, đại ân nhân à!”

Tên mập lảo đảo, khi hắn ta thụp xuống thì nhận ra Triệu Bân đã cứu hắn ta hai lần.

“Lại là ngươi”.

Nhìn thấy Triệu Bân, pháp sư chợt nghiến răng nghiến lợi, một tấm bùa nổ suýt nữa làm lão ta nổ tung.

“Người giấy nhỏ này là của ông”.

Triệu Bân lạnh nhạt, hai ngón tay giữ một tấm bùa giấy.

“Thì làm sao”.

Khóe miệng pháp sư nhếch lên, lùi một bước. Khi lão ta lùi lại thì 5 cỗ cương thi đồng loạt tiến lên.