Sự im lặng chết chóc lặng lẽ tràn ngập khắp phòng ngủ tối tăm.
Tiết Mông nằm trên giường ngủ đến vô tư, trên người đắp một tấm chăn mỏng, vì Khương Lam dùng thuật pháp, hắn vẫn ngủ đến vô tri vô giác. Vị trí bên phải Tiết Mông trống không, nhưng drap giường và chăn màn còn hỗn độn, hiển nhiên là có người từng nằm ở đó.
Ứng Kiệu im lặng nhìn Tiết Mông, anh còn nhớ đây là đồng nghiệp của tiểu yêu quái, lại mới vừa gặp nhau chiều nay.
Nhân duyên của tiểu yêu quái có vẻ rất tốt, kết bạn được với bất cứ ai, lần trước là với một yêu tộc, bây giờ lại là nhân loại này.
Trong quan niệm của nhân tộc, đồng nghiệp bạn bè tá túc hay ngủ chung một giường là chuyện rất bình thường.
Nhưng với yêu tộc mà nói, tổ hay sào huyệt là nơi vô cùng quan trọng, không nên tùy tiện dẫn người khác ra vào. Ứng Kiệu nghĩ thầm, đại khái là tiểu yêu quái còn quá nhỏ tuổi, không biết rõ những quy tắc ngầm thế này. Mình lớn tuổi hơn cậu ấy, lại là bạn trai trên danh nghĩa, tuy rằng chỉ là giả vờ thôi, nhưng cũng có nghĩa vụ nhắc nhở đối phương.
Nghĩ thế, Ứng Kiệu lập tức bình thường trở lại.
Mắt anh đảo qua một vòng nhân loại kia, phát hiện vòng ngọc trên cổ tay hắn lúc chiều đã biến mất, mà tiểu yêu quái nửa đêm nửa hôm không có ở nhà, hẳn là đã nhận ra điều dị thường.
"Anh của em đâu?" – Ứng Kiệu hạ mi nhìn Toan Nghê.
Tiểu ấu tể nho nhỏ tròn vo, khó chịu giãy giụa trong tay anh, tựa hồ là da cổ bị kéo không quá thoải mái, muốn đổi tư thế khác, bốn móng vuốt nhỏ câu câu cào cào, ý muốn bắt lấy quần áo anh làm điểm tựa.
Ứng Kiệu ngưng mắt nhìn cậu nhóc vài giây, chần chờ một chút, mới nâng tiểu sư tử lên ôm vào trong ngực.
Từ trước đến nay anh chưa từng ôm ấu tể nào nhỏ đến như vậy, động tác mới lạ đến cứng đờ.
Toan Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, may mắn nhóc vẫn còn nhớ đây là đối tượng xem mắt của ngũ ca, cho nên vẫn dịu giọng đáp:
"Ảnh đến Cục Quản Lý Yêu Tộc rồi ạ."
Ứng Kiệu yên lòng, hẳn là Khương Lam phát hiện chuỗi ngọc có vấn đề, bản thân mình lại không biết cách giải quyết nên mới đi Cục Quản Lý Yêu Tộc xin giúp đỡ.
Khương Lam xong việc, khi trở về thì phát hiện cửa nhà rộng mở, trong lòng cậu co chặt, không tự ý xông vào mà âm thầm vận sức, lặng yên không tiếng động len lén đến gần phòng ngủ.
Vừa vặn Ứng Kiệu ôm Toan Nghê từ trong phòng ngủ bước ra, chuẩn bị chạy đi tìm Khương Lam.
Hai người thình lình đối diện giữa phòng khách tối om, ai nấy đều giật nảy mình.
Khương Lam giấu bàn tay đã biến thành vuốt sắc sau lưng, ra vẻ không có việc gì, nét mặt mang theo chút hoang mang nghi ngờ:
"Sao lại là anh?"
Ứng Kiệu thì vô cùng kinh ngạc, tuy vừa nãy anh có chút mất tập trung, nhưng Khương Lam có thể lặng yên đến gần anh như thế mà không bị phát hiện, xem như bản lĩnh bất phàm.
Tiểu yêu quái này, có vẻ không yếu ớt như những gì anh tưởng tượng.
Trong mắt để lộ ra nét khen ngợi, Ứng Kiệu bấy giờ mới chậm rãi mở miệng:
"Sếp tôi đang điều tra vụ án liên quan đến một cửa hàng bán trang sức, tôi chợt nhớ có thấy cậu mang chuỗi vòng đó trên tay chiều nay, sợ cậu xảy ra chuyện nên mới đến xem một chuyến."
Khương Lam "A" một tiếng:
"Thì ra sếp anh cũng đang điều tra chuyện đó?"
Lúc đến trong cục báo án, cán sự nói vụ này đã có người nhận rồi, trên đường về nhà Khương Lam còn bực bội trong lòng vì tiền trợ cấp cứ thế bay mất.
"Vậy các anh bắt được yêu quái đó chưa?"
Ứng Kiệu lắc đầu:
"Để nó chạy thoát rồi." – Anh lại hỏi – "Lúc mới đến tôi phát hiện trong phòng có mùi hương lạ, cậu gặp phải nó?"
Khương Lam chột dạ cực kỳ, tròng mắt đảo loạn, không dám nhìn thẳng vào Ứng Kiệu:
"A? À.. đúng.. đυ.ng phải."
Thấy mắt Ứng Kiệu sáng quắc mà nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói, Khương Lam đành nuốt một ngụm nước miếng, gập ghềnh bịa chuyện:
"Cũng không hẳn là đυ.ng phải. Thứ mà tôi gặp có lẽ là hóa thân của nó, gặp được ở thế giới trong mơ.."
"Ừm." – Ứng Kiệu kiên nhẫn nghe cậu nói hết, thấy bộ dáng lắp bắp của cậu, cho rằng Khương Lam bị dọa sợ, do dự một chút mới duỗi tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, giọng đầy trấn an – "Đừng sợ, nó không tổn thương cậu được."
Thấy anh không nghi ngờ mình, Khương Lam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu đương nhiên không thể nói thật vì tui đói quá không nhịn nổi nên trực tiếp nuốt sống nó nha. Đành nương theo Ứng Kiệu giả bộ nhỏ yếu đáng thương bất lực, đơn giản miêu tả tình hình trong mơ một chút:
".. Sau đó nó không biết vì sao bỗng nhiên lại chạy mất, tôi mới thoát khỏi cảnh trong mơ tỉnh lại."
Khương Lam cẩn thận dò hỏi:
"Rốt cuộc, nó là yêu gì nha?"
Ứng Kiệu suy nghĩ một chút, cũng không có gì cần bảo mật, mới đáp:
"Là một gốc Thái Tuế đã khai linh trí. Tu vi không quá cao, nhưng khí vận của nó lại nghịch thiên, có thể che giấu thiên cơ, rất khó tìm được hành tung của nó."
Thái Tuế?
Khương Lam trừng lớn hai mắt, đột nhiên nhớ tới cảm giác quen thuộc cậu cảm nhận được trước đây rốt cuộc là gì!
Chẳng trách cậu luôn cảm thấy nó rất quen, ước chừng thật lâu thật lâu trước kia cậu đã từng ăn Thái Tuế! Khi đó cậu còn chưa được đại ca nhặt về, một mình lang thang bên ngoài, trong lúc vô ý bắt được một cây Thái Tuế. Khi ấy cây Thái Tuế đó giả thần giả quỷ gϊếŧ rất nhiều người, cậu còn nấp sau lưng làm chim sẻ rình sau một phen, bắt được Thái Tuế.
Thịt Thái Tuế hương vị tươi mới, ăn hoài không hết, cậu nhốt nó trong ổ của mình, ăn một thời gian rất dài. Chỉ là sau đó không biết vì sao lại để nó trốn được, hại cậu lại phải ra ngoài kiếm ăn, khi ấy còn thương tâm mất mấy ngày, cho nên mới nhớ đến tận bây giờ.
Không thể ngờ được hiện tại lại đυ.ng phải nó lần nữa. Đáng tiếc án này đã bị sếp của Ứng Kiệu nhận mất, bằng không lại có thể nhân cơ hội ăn no một trận.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Lam không khỏi đau thắt.
Ứng Kiệu thấy cậu đứng ngẩn ngơ, cho rằng cậu bị dọa, cầm lấy di động Khương Lam lưu số của mình vào:
"Lần sau nếu lại gặp nó cứ trực tiếp gọi điện cho tôi."
Khương Lam chưa kịp hồi thần, suýt thì nói ra gọi cho anh tôi đây còn gì nữa mà ăn.
May mắn lời đến bên miệng kịp thời nghẹn lại, cậu vẫn nhớ mình phải giả dạng thành một tiểu yêu quái nhỏ yếu đáng thương bất lực, không thể lộ tẩy ngay lúc này được! Khương Lam lập tức gật đầu lia lịa "Ừm" một cái, ngoan ngoãn "Vâng" một câu.