Nghe lời thề thốt của cô, Lôi Đức không hiểu sao lại cười khẽ. Anh lại gần tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô, nói với giọng ái muội : “Tôi rõ nhân phẩm của em mà .” Anh dừng một chút, rồi nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc , Nguyệt tổ trưởng không rõ nhân phẩm của tôi.”
Nguyệt Linh sững sờ, lập tức nhận ra không ổn, cô không thèm quan tâm dao găm kề cổ mình, hét lớn: “Người...” Cô vừa phun được một chữ, liền thấy trong cổ họng lạnh lẽo, máu chảy chậm lại, đọng lại, các khí quản trở nên cứng đờ, cô không nói được.
Là dị năng hệ băng! Cô âm thầm kinh hãi. Đồng thời nhấc chân đạp về phía sau, không nghĩ tới vừa nhấc chân, tứ chi liền cứng đờ, cả người mất đi cân bằng, ngã sang bên cạnh!
Keng, dao găm bị người vứt xuống đất. Lôi Đức đỡ lấy cô, nâng eo cô lên, bế cô vào lòng.
Anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của cô, nụ cười nhẹ trên mặt càng tươi hơn, khiến cả người trông dịu dàng hơn, khí chất tà ác cũng bị giảm lớn.
“Sao em lại phản ứng đáng yêu như thế nhỉ? Ha ha...” Anh không nhịn được mà cười nhẹ, trong lời nói còn ẩn chứa sủng nịnh. Anh xoa khuôn mặt lo lắng của Nguyệt Linh, dịu dàng an ủi: “Ngoan, Nguyệt tổ trưởng, tôi sẽ không để em bị uất ức.”
Nguyệt Linh hơi hơi hé miệng, như có điều gì muốn nói. Lôi Đức nhướng mày, trong đôi mắt bạc ẩn chứa sự hứng thú, cố ý hỏi: “Em có chuyện muốn nói với tôi à?”
Nguyệt Linh biết anh ta cố ý, thầm hận trong lòng, nhưng cô lại không làm gì được, chỉ có thể nghe theo gật gật đầu.
Lôi Đức vừa lòng cười tà ác, cúi đầu hôn lên miệng cô.
Đôi môi Nguyệt Linh nhắm chặt, không đáp lại.
Anh rời khỏi môi cô, đầu hơi kéo ra khoảng cách. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhàn nhạt nói: “Muốn nói chuyện sao?” Thấy Nguyệt Linh không hề phản ứng, anh cũng không giận, lại hôn lên môi cô. Lúc này, Nguyệt Linh hé miệng, mặc kệ đầu lưỡi tiến vào khoang miệng.
Cảm giác ớn lạnh như một cái kén trong cổ họng cô dần dần tan biến, cô rêи ɾỉ vì đau đớn, bị anh hung hăng mυ'ŧ chặt môi dưới. Cô thút thít, ý bảo anh buông cô ra. Lôi Đức không nỡ lại hôn lần nữa, rồi mới buông cô ra.
Ngay khi Nguyệt Linh khôi phục giọng nói, cô nói thẳng: “Lôi Đức, tôi hỏi anh, anh định làm gì? Định cùng với em trai chia sẻ tôi?”
Bộ dáng nghiêm túc, việc công xử theo phép công này của cô, khác hoàn toàn với người vừa nãy bị anh hôn đến thút thít.
Lúc này, cô vẫn có thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, cô thật sự bình tĩnh lý trí đến mức khiến người bất an. Lôi Đức thầm nghĩ, đồng thời lại nhịn không được mà đoán rằng, có lẽ tình cảm của cô đối Tư Đồ Lẫm cũng không chân thành tha thiết như anh nghĩ.
Lôi Đức không đáp, cười nói: “Em nói xem?”
Đây là điểm khác biệt giữa anh và em trai, anh thích giấu kín tâm tư của mình, chờ đợi thời cơ để đạt được mục đích. Phất Lạc liền không làm được điều này.
Nguyệt Linh nhìn về phía Phất Lạc đang nằm bất tỉnh ở một bên, chế nhạo: “Nếu nhất định phải bị cưỡиɠ ɖâʍ, tôi không ngại hai người cùng làm đâu.”
Lôi Đức cau mày, trong mắt hiện lên sự ghen tị và bất mãn, anh nói một cách lạnh lùng: “Vậy phải khiến em thất vọng rồi, tôi không định chia sẻ em cho bất kỳ ai.” Dứt lời, anh bế cô lên, cười ái muội: “Chúng ta sẽ tiếp tục ở nơi khác, còn nữa, đừng gọi bậy, cẩn thận dây thanh âm của em.”
Trước sự ngạc nhiên của anh, Nguyệt Linh vô cảm không đáp, không hề phản ứng. Anh đang thấy kỳ quái thì chợt thấy cả người đau đớn, như bị điện giật, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh. Anh ôm Nguyệt Linh ngã về phía trước, được một nửa thì bị người tiếp được. Người đàn ông đỡ lấy Nguyệt Linh, ôm vào lòng, sau đó buông anh ra, mặc kệ anh ngã rầm xuống đất.
Phất Lạc nhìn về phía Nguyệt Linh, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, nhướng mày, “Em biết tôi đã sớm tỉnh?”
Nguyệt Linh thở dài, không trả lời hắn. Cô che giấu sự lo lắng trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: “Phất Lạc tổ trưởng, tôi xin lỗi vì tôi đã nói nặng lời. Tôi hy vọng chuyện của chúng ta...”
“Không thể.” Phất Lạc ngắt lời cô, trong đôi mắt bạc hiện ra sự cố chấp.
Hắn cúi xuống, áp vào mặt cô, hơi thở của hắn phả vào mặt cô, nói nhẹ với giọng ái muội: “Mỗi một lời em vừa nói với tôi, tôi đều khắc ghi trong lòng. Bởi vì tôi rất thích em, Nguyệt tổ trưởng.”
Nguyệt Linh im lặng.
Phất Lạc thở dài, nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lộ ra vài phần chua xót, “Đáng tiếc em lại không thích tôi...”
Nguyệt Linh không nhịn được xen vào: “Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi anh. Nhưng tôi không yêu anh, anh từ bỏ được không?”
Phất Lạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô một lúc lâu, bất ngờ đáp: “Được.”
Nguyệt Linh vô cùng kinh ngạc, sau đó cô mừng như điên, đang định mở miệng, liền nghe hắn trầm giọng nói thêm: “Tôi từ bỏ việc khiến em thích tôi, Nguyệt tổ trưởng, tôi thích em là được.” Lòng Nguyệt Linh chùng xuống, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy não tê dại, khung cảnh trở nên mơ hồ.
Cô gục xuống trong vòng tay anh, cả người không ngừng run rẩy, như một người bị bệnh.
Phất Lạc ôm cô và bước ra ngoài.