Trong mười lăm ngày liên tiếp, cuối cùng Nguyệt Linh với Andre cũng đến Phượng Hoàng Thành. Vốn dĩ định lợi dụng thiết bị dịch chuyển của căn cứ gần đây để có thể đến trong nháy mắt, nhưng Andre cứ kéo dài, bảo muốn du sơn ngoạn thủy với cô —— nói đúng hơn là gϊếŧ tang thi, lấy tinh hạch, đánh đánh dã chiến. Andre cực kỳ hưởng thụ những ngày ở bên Nguyệt Linh, đặc biệt, những ngày này Nguyệt Linh không như xưa nữa. Cô sẽ bình tĩnh dịu dàng nói chuyện với anh, sẽ bảo anh giải quyết mọi việc một cách tự nhiên thân mật, sẽ làm nũng xin tha khi anh ôm cô. Bọn họ ngày càng giống cặp đôi, hay phải nói, bọn họ chính là người yêu, nhưng có một chút khác biệt, ở cổ tay phải của anh luôn có một cành liễu và nó nối đến cổ tay trái của Nguyệt Linh. Cành liễu này co duỗi tùy ý, muốn ngắn hay dài đều được, nó sẽ không gây cản trở hành động của bọn họ, nhưng nó không thể bị chém đứt, cháy, thời khắc quan trọng còn thể hiện ra lực tấn công mạnh mẽ. Nói trắng ra, đây chính là xiềng xích trói chặt Nguyệt Linh, tước đoạt tự do của cô.
Đối với việc này, Nguyệt Linh thản nhiên tiếp thu, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Andre không rõ cô đã chấp nhận số phận chưa, nhưng điều ấy hoàn toàn không hề ảnh hưởng việc anh hưởng thụ sự ngoan ngoãn không dễ có này của cô.
Lúc hai người cưỡi ngựa máy đến Phượng Hoàng Thành, bọn họ đã đoán trước sẽ có nhiều người vây xem. Đầu tiên Andre sử dụng đặc quyền của mình để Nguyệt Linh đi qua kiểm tra an ninh. Hai người vòng qua đội ngũ kiểm tra, đi thẳng vào cửa thành. Những người đang xếp hàng thấy vậy bất mãn lớn tiếng chất vấn: “Ê! Bọn họ là ai! Sao lại không cần phải kiểm tra!” Người vẫn luôn ở Phượng Hoàng Thành tốt bụng nhắc nhở: “Xuỵt! Im lặng! Đó là người thừa kế của tộc tuyết, địa vị tương đương với thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành đó. Huống hồ tộc Tinh Linh miễn dịch với virus tang thi, việc kiểm tra cũng là điều thừa thôi.” Đám người nghe vậy nhanh chóng lắng xuống bất mãn, nhưng ánh mắt mọi người vẫn dính sát hai người họ. Bởi vì thân phận tôn quý của Andre, cũng vì vẻ ngoài xinh đẹp của bọn họ. Andre tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, dáng người Nguyệt Linh tinh tế, hơi thở thánh thiện, cho dù cô chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt kia cũng đủ điên đảo chúng sinh. Ngoại trừ, cô có một mái tóc màu bạch kim dài đến eo —— “Nhìn màu tóc kia kìa, chắc chắn là một tang thi cấp cao!” “Đừng nói bậy! Tang thi cấp cao sao có thể sống hoà bình với chúng ta!”
Hai người rời đi trong tiếng ồn ào, sau hai mươi phút cuối cùng đến được Phượng Hoàng Thành nơi cấm con người bước chân —— vườn địa đàng.
Vườn địa đàng được bao trùm bởi thảm thực vật, toàn là thực vật động vật các tinh linh yêu thích, diện tích tầm 0.33 km vuông, có thể nói đây là một khu vườn sinh trưởng ở trung tâm thành. Mọi người đều biết, tộc Tinh Linh cực kỳ bài xích người bên ngoài, Nguyệt Linh nghĩ khi bản thân đến sẽ không được ai hoan nghênh, nhưng ngại có Andre nên sẽ không tỏ thái độ quá lón, kết quả chắc là lạnh lùng làm lơ cô. Nhưng ngoài dự đoán, ba vị tinh linh đi đón bọn họ cực kỳ nhiệt tình.
Trong đó có một tinh linh bé nhỏ tóc nâu thậm chí không nhịn được muốn nắm tay cô, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Andre mà hạ xuống. Anh nghiêm nghị trừng mắt nhìn ba tinh linh này, cảnh cáo: “Cô ấy là vị hôn thê của ta, ai cũng đừng hòng cướp.” Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn anh, thầm nghĩ anh đúng là chuyện bé xé to. Nhưng khi cô quay đầu lại thoáng nhìn, ba người kia đều mang vẻ mặt thận trọng như đang cân nhắc: Nếu mình làm vậy có thể gánh vác được hậu quả không?
Nguyệt Linh cảm thấy thật hoang đường cũng thật buồn cười, sự bất an dưới đáy lòng càng lớn hơn.
Thế giới này thật sự kỳ quái, mấy người cô gặp ai cũng sinh ra hứng thú với cô. Mục tiêu nhiệm vụ tự tới gõ cửa, hơn nữa còn lì lợm la liếʍ. Cô biết, thế giới này là chân thật chắn chắn không phải giả, cũng không phải ảo ảnh do Dương Đế dựng lên, nhưng cô không khỏi tò mò, hay nên nói, cô đang lo lắng —— thế giới này đến từ đâu, có mối liên hệ gì với cô?
Cô đang mải nghĩ vu vơ thì đột nhiên Andre ôm chặt cô vào trong lòng. Như tuyên bố chủ quyền độc chiếm cô, khiến nửa khuôn mặt quá xuất chúng của cô chôn vào ngực anh.
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Giờ em đã hiểu vì sao anh lo lắng quá mức về nửa khuôn mặt này của em chưa?”
Không nhé! Nguyệt Linh âm thầm khịt mũi coi thường, bên ngoài lại im lặng không nói.
Andre cũng không cần cô trả lời, anh ôm cô, xoay người nhảy xuống phía vườn địa đàng cưỡi lên —— thú một sừng. Anh từ trên cao nhìn xuống ba tinh linh kia, nhàn nhạt nói: “Về nhà đi, các anh em của ta.” Ngay sau đó liền truyền mệnh lệnh ra bằng ngôn ngữ tinh linh, thú một sừng kia thuận theo chạy như điên, rất nhanh sau liền không thấy bóng người.
Ba tinh linh đứng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều có ý sâu xa phức tạp.
Tinh linh dáng người nhỏ bé tóc nâu nói: “Hơi thở của người phụ nữ đó...”
Hai người liếc hắn một cái, một người trong đó nói: “Cho dù vậy, ngươi dám tranh với Andre sao?”
Ba người im lặng.
Tộc Tinh Linh cảm ứng nhạy hơn con người gấp sáu đến mười tám lần, có thể nhanh chóng phát hiện ra manh mối mà con người bình thường không thấy, họ thường có thể từ hơi thở mà phán đoán được bản chất của sinh vật đó. Tộc Tinh Linh rất ít ra ngoài, cực kỳ bài xích người ngoài, nhưng đôi khi cũng kết hôn với người ngoài tộc, không một lý do nào khác ngoài nhất kiến chung tình. Lại nói, Nguyệt Linh chỉ vô tình gặp Andre, liền bị anh dính chặt không buông, cũng không phải không có lý do.