Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 54: Cửu Hồn trở lại!

Lục Oản Oản vừa nói dứt lời, Đại Mạc Vương đột nhiên nghiêng đầu nhìn ả một cái đầy thâm ý, khiến trong lòng Lục Oản Oản có chút bất an.

Ả chần chờ mở miệng: "Đại... Đại Hãn, chẳng lẽ nội dung thư có liên quan đến thϊếp thân sao?"

Lư tướng quân hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi không nhìn Lục Oản Oản, giống như nhìn một cái là tức giận.

Chính vì phản ứng như vậy mà Lư tướng quân đã khiến bất an trong lòng Lục Oản Oản càng sâu.

Đại Mạc Vương nhìn chằm chằm Lục Oản Oản trong chốc lát mới thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lư tướng quân với vẻ sâu xa: "Thư bản vương đã nhận rồi, sứ giả cứ nghỉ ngơi trước nửa ngày đi, bản vương sau khi thương lượng với chúng thần sẽ có đáp án!"

Thân là hoàng đế quân địch, thái độ của Đại Mạc Vương có thể nói là cực kì khách khí.

Nhưng Lư tướng quân lại cười lạnh một tiếng: "Nửa ngày thì nửa ngày! Đại Mạc Vương hà tất phải làm bộ làm tịch do dự làm gì, thật ra trong lòng đã sớm đồng ý rồi không phải sao? Hừ!"

Gã nói, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, vung tay áo bỏ ra ngoài.

Thái độ vô lễ ngạo mạn của gã khiến ánh mắt Đại Mạc Vương trầm xuống, có vài phần không vui.

Nhưng lại khiến các đại thần càng tò mò nội dung lá thư, có thể chọc một sứ giả tức thành như vậy, cả mạng cũng không cần nói lời bất kính với Đại Mạc Vương.

Lư tướng quân sau khi ra ngoài, một võ tướng liếc mắt nhìn Đại Mạc Vương một cái, mở miệng nói: "Đại Hãn, tuy nói hai quân giao chiến, không chém sứ giả. Nhưng gã này không khỏi quá đáng, một tên sứ giả mạt hạng lại dám ăn nói với ngài như vậy!"

Đại Mạc Vương vẻ mặt thâm trầm phất phất tay, mở miệng nói: "Bản vương có thể hiểu vì sao gã tức giận như vậy!"

"Cho nên, trong thư nói gì?" Kiêu Khâm hỏi thẳng vấn đề.

Ánh mắt của Đại Mạc Vương nhìn về phía Kiêu Khâm, trong cả ngữ khí lẫn thái độ đều là nể trọng, dò hỏi ý kiến Kiêu Khâm: "Trong thư nói, muốn tính mạng của Lục Oản Oản. Bắc Thần hoàng triều tình nguyện lấy trăm xe lương thảo đến đổi!"

"Cái gì?" Lục Oản Oản hoảng sợ, đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nói với Đại Mạc Vương: "Đại Hãn, Đại Hãn, không thể như vậy, ta..."

Đại Mạc Vương nhìn ả một cái, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, hiển nhiên là đe dọa ả câm miệng, ánh mắt đám tướng quân trong doanh trướng nhìn Lục Oản Oản ánh mắt cũng cực kỳ không tốt. Vốn vì trận này dù ít hay nhiều cũng có liên quan đến ả nên mới để cho ả vào đây, nhưng khi đám đàn ông bọn họ bàn bạc quân chính, khi nào đến lượt hạng đàn bà vô tri như ả xen mồm?

Thấy ánh mắt mọi người đều không tốt, Lục Oản Oản lập tức ngậm miệng, ngồi về chỗ, nhưng nội tâm bắt đầu cảm thấy vô cùng dày vò, tựa như kiến bò trên chảo nóng.

Trăm xe lương thảo đổi một quả phụ, đối với Đại Mạc mà nói tuyệt đối là một vụ làm ăn có lời, rốt cuộc thứ Đại Mạc nhất thiếu chính là lương thảo, nếu không sẽ không vì tranh đoạt tài nguyên mà khai chiến với Trung Nguyên. Việc ả có bị giao ra hay không hoàn toàn phụ thuộc vào địa vị của ả trong lòng Đại Mạc Vương.

Kiêu Khâm hơi suy tư, ánh mắt quét về phía Đại Mạc Vương: "Bắc Thần Tà Diễm không phải kiểu người nhàm chán như thế, hắn tính tình tàn bạo, hoàn toàn là một ác ma, chưa ngấm ngầm giở quỷ kế bao giờ. Mới vừa rồi người đưa tin kia nói, đây là kế của cô gái kia, không biết là cô gái nào? Thϊếp của Gia Luật tướng quân từng đắc tội người đó sao? Hay đó chính là cô gái đã đột nhập quân doanh Đại Mạc hành hung?"

Lục Oản Oản lập tức đứng lên, mở miệng nói: "Ta đoán nhất định là ả tiện nhân vô pháp vô thiên, xâm nhập quân doanh gϊếŧ cháu trai ta! Ả gϊếŧ người thân của ta, lại còn dám dồn ta vào chỗ chết, thật là ác độc!"

Ả không ngờ không chỉ ả muốn bầm thây vạn đoạn đối phương, cô gái kia cũng không định buông tha mình.

Càng không ngờ là, ả vừa dứt lời.

Ngoài lều trại, bỗng nhiên một con dao găm vọt vào nhắm ngay mặt Lục Oản Oản sát khí xông thẳng đến mi tâm ả.

Lục Oản Oản hoảng sợ mở to mắt, trơ mắt nhìn dao găm ngày càng gần, ả lập tức cảm thấy mình chết chắc rồi. Nhưng tiếp theo, Kiêu Khâm bỗng nhiên động. Hắn cầm lấy roi ngựa trên bàn, quất mạnh vào dao găm, bị roi ngựa đánh trúng, dao găm rơi trên mặt đất!

Ánh mắt mọi người tập trung về phía cửa.

Tiếp theo, cửa doanh trướng bị thổi tung, một bóng đen lướt như bay. Một thiếu niên xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn Lục Oản Oản. Tay nắm chặt dao găm, giọng nói trầm thấp như thú non, nhìn Lục Oản Oản hỏi: "Ngươi đang mắng nàng sao?"

"Nàng... Nàng là ai? Chẳng lẽ là..." Lục Oản Oản vừa mới thoát chết trong gang tấc, hoảng sợ nhìn thiếu niên.

Đam võ tướng trong doanh trướng đồng loạt đứng lên, cảnh giác nhìn thiếu niên.

Ánh mắt hắn đảo qua một lượt, nói ngắn gọn: "Muốn bị chém sao? Không muốn thì ngồi xuống."

Khí thế kiêu ngạo của hắn khiến không ít người sợ hãi, bỗng nhiên nhớ tới mấy chục vạn đại quân trấn thủ bên ngoài, mà thiếu niên này lại vào được, hơn nữa còn đột nhập trực tiếp vào vương trướng, thực lực này...

Tưởng tượng như vậy, quả thực càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, vài vị võ tướng bỗng cảm thấy lưng mình ướt đẫm.

Kiêu Khâm híp híp mắt nhìn thiếu niên, hỏi: "Ngươi là Cửu Hồn?"

Bản lĩnh ẩn thân và tốc độ như vậy, trừ Cửu Hồn, hắn không thể nghĩ đến người thứ hai.

Cửu Hồn nhìn hắn một cái, dao găm trong tay nâng lên, sát khí hiện ra, giọng nói đượm buồn: "Ta không tìm ngươi."

Hiển nhiên là muốn Kiêu Khâm đừng lo chuyên bao đồng.

Nói xong, ánh mắt mang theo sát khí của hắn nhìn về phía Lục Oản Oản.

Kiêu Khâm là một người thông minh, suy tư một lát cũng đã xâu chuỗi được mọi việc, xem ra tất cả đều bắt nguồn từ nữ nhân nghe nói đã có được quân quyền của. Hắn nhớ tới ước định trong thư, nhìn Cửu Hồn nói: "Cô gái kia..."

Hắn vừa mở miệng, ánh mắt bất thiện của Cửu Hồn lập tức nhìn về phía hắn.

Kiêu Khâm biết đã vô tình đắc tội sát thủ số một thiên hạ, lập tức sửa miệng: "Vị cô nương vừa mới sai người truyền tin tới, nói dùng lương thảo đổi mạng của Lục Oản Oản, chúng ta định đồng ý, cô ta có lẽ muốn tự tay gϊếŧ Lục Oản Oản, nếu bây giờ ngươi gϊếŧ mất Lục Oản Oản, cô ta chưa chắc đã vui, rốt cuộc nếu thật sự có thù oán, mọi người đều mong mình có thể tự tay chấm dứt mới hài lòng."

Hắn vừa nói dứt lời, sát khí trong mắt Cửu Hồn mới bớt di vài phần, lời cũng hợp lí.

Hắn nhìn về phía Kiêu Khâm: "Nàng đang ở đâu? Ta nghe nói nàng đã đến đây."

"Cô ta đang ở biên thành Bắc Thần hoàng triều, ban sáng cô ta có đến đây, nhưng đã về rồi." Kiêu Khâm còn khá khách khí.

Cửu Hồn nghe xong, một cơn gió lướt qua, người đã đứng bên ngoài lều trại.

Giọng nói trầm thấp như thú non lại vọng vào, tuy không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người đều biết lời này là nói với Lục Oản Oản: "Nếu ngươi còn mắng nữa, ta sẽ băm xác ngươi, không ai ngăn được, nàng cũng không."

Tiếng nói vừa dứt, thân hình chợt lóe, người đã không thấy bóng dáng.

Sắc mặt Đại Mạc Vương tái xanh, mở miệng nói: "Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Người đâu..."

"Đại Hãn!" Kiêu Khâm chắp tay, ngắt lời Đại Mạc Vương, "Đại Hãn, chúng ta không nên đắc tội Cửu Hồn, nếu ra tay, gϊếŧ được hắn thì tốt, nhưng chẳng may để hắn chạy thoát, hắn có thể sẽ quay lại ám sát Đại Hãn! Ngài biết đấy, Cửu Hồn những năm gần đây gϊếŧ người chưa bao giờ thất thủ. Không ít thủ lĩnh bộ lạc, hoàng tộc, quyền thần từng biết thành vong hồn dưới đao hắn, Đại Hãn không thể lấy an nguy của mình ra mạo hiểm."

Hắn vừa nói dứt lời, Đại Mạc Vương nghĩ đến chiến tích gϊếŧ người của Cửu Hồn nhiều năm gần đây, lập tức cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lưng, cũng nhận ra mình vừa rồi quá xúc động.

Đại Mạc Vương bình tĩnh lại, nhìn Kiêu Khâm, lại nhìn thoáng qua Lục Oản Oản: "Theo lời ái khanh nói với Cửu Hồn vừa rồi, ngươi là ủng hộ đem Lục Oản Oản đi đổi lương thảo?"

*

Bảo bối Cửu Hồn của các ngươi đến rồi, để hắn bảo hộ các ngươi một đêm bình an đi, hì hì...