Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy* Ta!

(*) Theo đuổi

Tình cảnh như vậy khiến cho cả đám người kinh ngạc, hít vào một hơi!

Nhìn chằm chằm vào những cánh hoa kia, bọn hắn biết rõ, nếu Điện hạ tránh không kịp, sợ là sẽ bị vô số cánh hoa đâm xuyên qua cơ thể!

Ánh mắt Bắc Thần Tà Diễm ngưng lại, bàn tay nắm mắt cá chân của Dạ Mị buông ra, đồng thời hắn đổi tay, nội tức màu đỏ đột nhiên bắn ra, giống như một bức tường, hình thành ngăn cản vũ khí của Dạ Mị!

Ngón tay như ngọc của hắn xoay chuyển, trong khoảnh khắc tiếp theo, vũ khí kia thay đổi phướng hướng hướng về Dạ Mị!

Hết thảy đều phát sinh trong gang tấc, hai người bọn họ, chỉ cần bất cứ động tác của người nào chậm một giây, liền sẽ mất mạng tại chỗ!

Dạ Mị nhanh chóng lui lại.

Ánh mắt băng lãnh như đao, cây quạt trong tay xoay tròn, đem lực đạo khống chế, những cánh hoa đột nhiên thu lại, đều quay trở về thành nửa mặt quạt khác trên tay nàng! Nàng vung tay áo dài lên giống như khẽ múa, rất nhanh cánh hoa một lần nữa dán lại thành phiến quạt chất liệu như ngọc, trở lại bên trên cây quạt, một lần nữa dính hợp.

Một cây quạt ngọc hoàn chỉnh sáng long lanh một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.

Không có một chút tổn hao nào!

Nàng không tổn hao gì, cây quạt cũng không tổn hao gì.

Tất cả mọi người đều khϊếp sợ nhìn nàng, một chiêu vừa rồi của Tứ hoàng tử còn mang theo nội lực, nàng vậy mà có thể kết thúc nhẹ nhõm như thế! Đồng thời không tổn hại một lông tóc nào.

Ánh mắt hững hờ của Bắc Thần Tà Diễm dần trầm xuống.

Nhìn vào khuôn mặt trắng như sứ của Dạ Mị, gương mặt tinh xảo giống như là thiên sứ, khóe miệng hắn nở một nụ cười ưu nhã, đôi mắt như ma như tà vẫn âm trầm như cũ, ấm giọng nói:" Cô nương, ngươi khiến cho Diễm rất kinh ngạc!"

Trên người nàng rõ ràng không có chút nột lực nào nhưng nàng lại có thể tiếp được những ám khí giống như cánh hoa kia dưới nội lực của hắn.

Khống chế hơn ngàn mảnh nhỏ này dễ giống như là lấy ra đồ vật ở trong túi, cho dù người có nội công cao cường cũng chưa chắc có thể khống chế được lực độ như nàng, mà hết lần này tới lần khác trên người nàng không hề có chút nột lực nào, làm sao có thể làm được như vậy!

Ngọc Vũ cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn thoáng qua Dạ Mị, rồi lại liếc qua gương mặt Điện hạ bên cạnh.

Trong thiên hạ, người có thực lực khiến cho Điện hạ nói ra câu này, cũng không nhiều!

Dạ Mị nhìn sắc mặt của hắn dần trầm xuống, mặt hắn giống như nhìn món đồ chơi này, lại có chút ý vị thâm trường. Nàng cũng không để bụng, xoay chiếc quạt trong tay, cắm vào bên hông mình.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ như ma như tà trước mặt này, nàng lạnh giọng mở miệng: "Ngươi rất có năng lực khiến cho ta sợ hãi thán phục!"

Cho dù nàng không biết rõ sức mạnh hắn có thể khống chế được này là gì, nhưng cũng có thể đoán đây chính là nội công trong truyền thuyết, mà nàng từng một lần dưới cơ duyên xảo hợp, thấy qua truyền nhân cổ võ thế gia đệ nhất ở thế kỷ hai mươi mốt.

Hết lần này tới lần khác nam nhân này không chỉ tránh đi, mà còn đánh trả lại trong chớp mắt, nàng sao có thể không kinh sợ cho được!

Còn chưa đợi Bắc Thần Tà Diễm nói chuyện, nàng liền dẫn đầu lạnh giọng mở miệng:" Ba chiêu đã qua, lông tóc của ngươi không bị tổn hại gì, ta đồng ý lưu lại một ngày!"

Hắn nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, khóe miệng nghiền ngẫm mang chút ý cười.

Ánh mắt vừa yêu mị vừa ưu nhã nhìn nàng: "Cô nương chỉ đồng ý vì Diễm lưu lại một ngày sao?"

Dạ Mị liếc hắn một cái, lạnh như băng nói: "Nếu như ngươi có thực lực khiến ta sợ hãi, có lẽ ta sẽ vì ngươi lưu lại nửa ngày! Nhưng là, một ngày rưỡi, không thể nhiều hơn được nữa đâu! Ta sợ ngươi ở chung với ta lâu quá, ngươi sẽ yêu ta đến mức không thể kiềm chế được, cuối cùng tạo thành là ta bối rối!"

Lấy thực lực của người này, nàng không thể tùy tiện gϊếŧ được, vì vậy tốt hơn hết nàng không nên gây chuyện.

Đám binh sỹ ở đây lặng lẽ nuốt nước bọt, mọi người đều không còn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Dạ Mị nữa, bởi vì bọn hắn đã nhìn ra, trong nội tâm nữ nhân này phát ra sự tự tin toát ra từ trong xương tủy.

Hắn nghe vậy, hơi sững sờ, chợt cười lên. Tiếng cười cất lên, cực kỳ êm tai. Mọi người nhịn không được run một chút, tiếp theo trong chớp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Dạ Mị với đôi mắt sáng rực: "Cô nương, ngươi hẳn là còn có chiêu nữa? Đã còn có chiêu khác, vì cái gì ngươi không lấy ra cùng lúc!"

Hắn có một dự cảm, nàng thật sự có năng lực khiến hắn thán phục, đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của nàng.

Dạ Mị nhìn hắn một cái, trong mắt nàng có chút tán thưởng, thần sắc nàng vẫn lạnh lùng như băng.

Nàng lạnh lùng nói:" Xác thực ta còn có chiêu khác! Nhưng mà ta không nghĩ tới, ngươi có thể không bị thương chút nào mà tránh né toàn bộ hàng ngàn hoa anh đào phun trào, cho nên ta chỉ đưa ra ba chiêu. Ta nói lời giữ lời, nói ba chiêu, cũng chỉ có ba chiêu!"

"Tốt!" Hắn chậm rãi cười lên, âm thanh ưu nhã dễ nghe, cao quý giống như là thần tiên. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, tà áo dài khẽ giơ lên, chậm rãi nói: "Cô nương, hai chữ "uy tín" bất quá chỉ dành cho người vô năng vì muốn ràng buộc với người có năng lực, tạo ra hiệp ước thì sẽ có một bên yếu thế hơn, ép buộc mạnh mẽ đối phương tuân thủ. Người tuân theo chữ "tín", chính là trúng vào bẫy của những người không có năng lực! Diễm chưa bao giờ coi trọng chữ "tín" cả. Cho dù Diễm rất cao hứng khi cô nương giữ đúng lời mà ở lại, nhưng mà ta cũng muốn nhắc cô nương thật sự không cần coi trọng hai chữ" uy tín" này!"

Các binh sĩ yên lặng liếc nhau một cái, đạo lý của Điện hạ rất hay, "uy tín" hoàn toàn thường là có một bên bị yếu thế, mạnh mẽ yêu cầu một bên phải tuân thủ. Nhưng mà nghe lại hình như có gì đó là lạ, giống như là có chỗ nào không đúng thì phải!

Ngọc Vĩ yên lặng liếc lên trời.

Điện hạ lại nữa rồi!

Khả năng tẩy não của Điện hạ…Thường những người có tam quan đứng đắn sau khi nghe xong nhiều lời lẽ ngụy biện của Điện hạ, cũng sẽ lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi chính bản thân mình, nhân phẩm, hoài nghi những gì bản thân mình trước đây tin tưởng, sau đó bọn hắn sẽ bị vây vào những lời lừa gạt của Điện hạ.

Đây chính là lý do khiến người khác cảm thấy Điện hạ chính là một ác ma, bởi vì ngài không chỉ thích gϊếŧ người, ngài còn có sở thích trêu đùa lòng người. Cô nương này sợ là sẽ bị cuốn vào…

Dạ Mị nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm một lúc, giọng điệu lạnh lùng:" Ta không hứng thú với cái triết học của ngươi! Không nói nhảm nữa, làm lãng phí bao nhiêu kiên nhẫn của ta rồi. Nói đi, bây giờ đi đâu?

A?

Ngọc Vĩ sửng sốt, không dám tin nhìn chằm chằm Dạ Mị.

Người bình thường sau khi nghe xong những lời Điện hạ nói sẽ suy tư một lúc, bọn hắn đều sẽ có một gương mặt mờ mịt sụp đổ, tam quan lập tức phá vỡ, cũng cảm giác hình như rất có đạo lý. Cô nương này, một câu liền loại bỏ rồi?

Nàng vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh, vị cô nương này sợ là thật sự không muốn sống nữa!

Ai ngờ, Bắc Thần Tà Diễm nghe xong lời này lại không có chút tức giận nào. Ngược lại tiếng cười vang lên, ánh mắt nhìn Dạ Mị càng trở nên nóng rực. Hắn liếc qua người đang quỳ gối bên cạnh thi thể của Viên tướng quân, hắn chậm rãi hỏi: "Lý tướng quân, ngươi nói tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Hồi thành!" Lý tướng quân run rẩy trả lời.

Hắn gật đầu:" Vậy liền về thành đi!"

Ngọc Vĩ kỳ quái nhìn Bắc Thần Tà Diễm một chút, Điện hạ thật sự muốn đem nàng mang về? Điện hạ đến cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ Điện hạ thật sự coi trọng người ta? Được rồi, dù sao tính tình Điện hạ thất thường, luôn luôn hành sử theo tâm tình, tâm tư của Điện Hạ, hắn không hề đoán được.

Ba canh giờ sau, một đoàn người đến dưới cổng thành.

Dạ Mị sờ lên cái bụng đang đói meo của mình, nàng lạnh lùng nhìn Bắc Thần Tà Diễm một chút, đồng thời nàng cũng thán phục dung mạo tuyệt mỹ của nam nhân này, việc này cũng không gây trở ngại cho nàng lạnh lùng nói ra lời đề nghị của mình: "Ngươi không phải muốn theo đuổi ta sao? Ta sẽ dạy ngươi! Đầu tiên ngươi phải quan tâm ta, bây giờ ta rất là đói, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn gì đó mà phải là đồ ăn ngon, uống suối Thiên Sơn, có cả thịt ngon nữa. Đúng rồi, ban đêm ta còn muốn ở nơi có phong cảnh nổi tiếng. Những điều này ngươi có thể sắp xếp không?

Đám người:"…?" Bọn hắn thật sự cảm thấy cô nương này mười phần được một tấc lại muốn tiến một bước, nàng phi thường không muốn sống nữa đi!

Dạ Mị lại không cho là đúng, nàng từ trước đến nay sẽ không làm ủy khuất chính mình.

Về phần nàng đáp ứng lưu lại, cũng chỉ là một ngày mà thôi. Ban đêm vừa vặn nghĩ lại ngày mai nên đi đâu, về sau sẽ sắp xếp như thế nào. Nàng có nên tiếp tục công việc của nàng hay không, những thứ này đều phải suy nghĩ…

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, nhìn vẻ mặt nàng dường như đang suy nghĩ điều gì, đương nhiên hắn có thể nhìn ra được mong muốn rời đi của nàng.

Hắn cũng không để bụng, trong mắt có ý cười, đôi đồng tử tà mị khóa chặt tại nàng: "Đương nhiên là có thể! Về sau cô nương muốn ăn, chính là Diễm muốn ăn. Cô nương cần an bài thì cũng là ngày đêm Diễm lo nghĩ. Các ngươi hiểu chưa?"

"Nghe rõ!" Đám người run rẩy, lập tức nói.

Lời này có ý chính là cô nương này nói cái gì thì là làm cái đó!

Đúng lúc này, cửa thành mở, cầm đầu là quan văn, vội vàng chạy ra. Phía sau hắn còn có một tiểu cô nương một thân cẩm bào vàng nhạt với khuôn mặt rất kiêu ngạo, xem ra nàng ta rất được sủng ái từ khi còn nhỏ.

Nàng ta từ phía sau lao lên, nhìn thấy Bắc Thần Tà Diễm bên cạnh Dạ Mị.

Còn không đợi tất cả mọi người mở miệng, nàng ta liền chỉ vào Dạ Mị, lông mày nhăn lại, tức giận hỏi: "Diễm ca ca, nàng ta là ai?"