Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Mọt, Diên
Hôn thêm mấy cái? Giang Tự Hành nghĩ, hôn một cái y đã tức giận như vậy, hôn thêm mấy cái y không đánh chết ta mới là lạ.
Đại nương thấy Giang Tự Hành mặt mày xoắn xuýt, lại nói: “Nàng có đỏ mặt không?”
Giang Tự Hành gật đầu. Nào chỉ đỏ mặt, cổ cũng đỏ đấy chứ.
“Vậy là xấu hổ đấy.” Đại nương cười nói: “Đối với người trong lòng đều như vậy.”
Giang Tự Hành: “… Ta không phải người trong lòng y.”
Đại nương chỉ cười không nói.
Giang Tự Hành bị bà nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, “Y đỏ mặt… Là do tức giận.”
Đại nương: “Vậy ngươi cũng là vì tức giận à?”
“Ta không có…” Giang Tự Hành sờ mặt theo bản năng, nóng hầm hập.
Đại nương cười tủm tỉm nói: “Có lẽ là lửa đốt, phải không?”
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tử Nghiên đóng cửa lại, dựa vào đầu giường đọc sách. Nhưng đọc hồi lâu vẫn chưa lật qua trang khác.
Y cũng không biết tại sao trong đầu cứ hiện đi hiện lại cảnh tượng hoang đường lúc sáng, cứ như vừa nhắm mắt lại chính là răng môi khăng khít mềm mại, giao triền nóng bỏng…
Không được nghĩ! Y xoa xoa vành tai đang nóng lên, thậm chí muốn chôn đầu vào chăn. Suy nghĩ vớ vẩn gì đâu!
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, Giang Tự Hành ở bên ngoài gọi: “Lâm Tử Nghiên.”
Lâm Tử Nghiên không lên tiếng, tim lại đập thình thịch.
“Lâm Tử Nghiên.” Giang Tự Hành gõ cửa, “Mở cửa.”
Ngươi nói mở là ta phải mở liền à? Lâm Tử Nghiên gấp sách lại nghĩ, không mở.
“Có mở không?” Giang Tự Hành lại nói, “Không mở là ta đi nha.”
Đi thì đi, Lâm Tử Nghiên có chút tức giận, ta cầu ngươi tới chắc?
Lát sau, bên ngoài không có tiếng động gì nữa, im ắng như đã không còn ai.
Đi thật à? Lâm Tử Nghiên càng tức giận, không tới thì thôi!
Y xuống giường đi đến cạnh cửa định ngó xem thế nào. Ai ngờ vừa mở cửa thì có một bọc giấy chìa đến, lại nghe Giang Tự Hành nói: “Gà nướng, ăn không?”
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên ngây ra nói, “Không phải ngươi đi rồi à?”
Giang Tự Hành cong khóe môi, “Vậy ngươi ra ngoài tìm ta hả?”
Mặt Lâm Tử Nghiên nóng lên, “Không phải!” Y nói xong thì muốn đóng cửa, Giang Tự Hành vội vàng giơ tay lên chắn lại, chen vào.
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên ngăn lại nói, “Ngươi vào làm gì?”
Giang Tự Hành đi vào ngồi xuống bàn, đúng lý hợp tình nói: “Ta cũng ngủ ở đây.”
Hắn mở bọc giấy ra, mùi hương quen thuộc bay tới, giống như đêm qua.
Lâm Tử Nghiên im lặng một lát, nói: “Ngươi lại đi trộm gà à?”
Giang Tự Hành nghẹn lại: “Không phải! Là đại nương phòng bếp mua.” Đêm qua cũng không phải trộm, trả bạc rồi!
Hắn xé một cái đùi gà xuống, quay đầu hỏi Lâm Tử Nghiên, “Ăn không?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, lại nghĩ tới gà nướng bị cướp mất đêm qua.
“Ăn thì ăn.” Y nói thầm rồi cướp đùi gà từ trong tay Giang Tự Hành, “Không ăn thì lãng phí quá.”
Giang Tự Hành có chút buồn cười: “Lần này không ai tranh với ngươi đâu.”
Ánh nắng sau buổi trưa vừa sáng vừa ấm, xua tan vài phần lạnh lẽo của mùa đông. Lâm Tử Nghiên ăn xong đùi gà, nhìn ánh nắng ngoài viện rồi cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, đoạn quay đầu hỏi Giang Tự Hành nói: “Có nước nóng không?” Muốn tắm rửa.
Giang Tự Hành: “… Nãy làm thịt gà hết nửa thùng rồi.”
Lâm Tử Nghiên yên lặng nhìn hắn.
Giang Tự Hành chỉ đành đi nấu nước cho y, nấu đến khi tro bụi đầy đất thì không nhịn được nghĩ, tại sao ta phải nấu nước nóng cho y? Y muốn tắm rửa sao không tự đi mà nấu? Nhưng rồi lại nghĩ, thôi vậy, một thư sinh như y biết nấu nước mới là lạ, đốt nhà thì đúng hơn.
Lúc đại nương phòng bếp thấy hắn xách từng thùng nước nóng vào phòng mới biết là Lâm Tử Nghiên muốn tắm rửa. Bà nghĩ cô nương này hình như cũng không có quần áo thay nên ra phố mua cho y vài bộ. Tuy bà mua quần áo của nam tử nhưng vẫn chu đáo mua thêm áo yếm, còn thêu hoa, nom đẹp lắm.
Trong phòng, Lâm Tử Nghiên ghé vào cạnh thùng, lúc mơ màng sắp ngủ thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Y tưởng là Giang Tự Hành, mắt cũng không mở, lười nhác nói: “Vào đi.”
Đại nương đẩy cửa ra, thấy sau bình phong hơi nước lượn lờ. Bà quay người đóng cửa lại, chuẩn bị đưa quần áo qua.
Lâm Tử Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, ngỡ là Giang Tự Hành đi tới nên vội mở miệng nói: “Không được lại đây!” Cả cái phòng to như vậy, tới đây làm gì?
Đại nương chỉ nghĩ y sợ việc mình là nữ giả nam bị lộ, trấn an nói: “Cô nương đừng sợ, ta biết hết rồi.”
Lâm Tử Nghiên sửng sốt, “Đại nương?”
“Cô nương ra ngoài phải để ý một chút.” Đại nương hiền từ nói, “Cô nương yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu.”
Lâm Tử Nghiên không nghe rõ, “Cái gì?” Cô nương gì cơ?
“Giang công tử đã nói với ta rồi.” Đại nương nói, “Việc nữ giả nam này…”
Bà còn chưa nói xong thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Tự Hành vô cùng lo lắng xông vào, lôi đại nương chạy ra bên ngoài, “Đại nương, nghe nói nhà bếp cháy rồi!”
“Ch… Cháy rồi?!” Đại nương giật mình nói, “Đang yên lành sao lại cháy?”
Giang Tự Hành: “Ta cũng không biết, người mau đi xem xem.”
Đại nương vội vàng nhét quần áo cho hắn, “Đây là quần áo của Lâm cô nương.” Nói xong lập tức vội vội vàng vàng chạy tới phòng bếp.
Giang Tự Hành nhẹ nhàng thở ra. Hắn đang định đến hỏi Lâm Tử Nghiên xem đã tắm xong chưa, ai ngờ vừa tới cửa thì nghe thấy đại nương nói gì mà nữ giả nam, doạ hắn giật nảy mình, chảy cả mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn qua quần áo trong tay, thấy là áo bào trắng giống kiểu Lâm Tử Nghiên hay mặc thì hơi yên tâm. May quá, không phải quần áo nữ tử.
Hắn cầm quần áo trở về phòng, thấy sau bình phong không có động tĩnh gì, chợt hơi chột dạ, “Lâm Tử Nghiên…”
Tiếng nước sóng sánh, Lâm Tử Nghiên lạnh lùng nói: “Cái gì nữ giả nam?”
Giang Tự Hành giật thót, giả ngu nói: “Gì cơ?”
Lâm Tử Nghiên: “Bà ấy vừa nói ai là nữ giả nam?”
“Bà ấy…” Giang Tự Hành chột dạ, “Bà ấy nói con gái bà ấy.”
Lâm Tử Nghiên: “Nhưng rõ ràng bà ấy gọi ta là cô nương.”
Giang Tự Hành: “Ngươi nghe nhầm rồi, bà ấy nói là cô nương nhà ta.”
Lâm Tử Nghiên không tin, “Bà ấy nói là ngươi nói.”
“Ta… Ta nói với bà ấy ngươi đang tắm rửa.” Giang Tự Hành vội vàng nói, “Ngươi xem, quần áo bà chuẩn bị cho ngươi là đồ nam này.”
Lâm Tử Nghiên nửa tin nửa ngờ, nhưng chưa mặc quần áo nên đành phải nói: “Đưa quần áo cho ta.”
Giang Tự Hành đi qua, vừa đến gần bình phong thì nghe thấy Lâm Tử Nghiên nói: “Đứng đó đi, không được qua đây.”
Ngươi sợ gì chứ? Giang Tự Hành nghĩ, có phải chưa từng thấy đâu.
Hắn tiện tay đưa quần áo qua, chợt có một tấm vải bố trắng từ trong đống quần áo rơi xuống đất.
Lâm Tử Nghiên đang duỗi tay muốn lấy quần áo, ánh mắt đưa theo tấm vải trắng kia tung bay rơi xuống.
Là một cái yếm thêu hoa.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành: “…"