Dâm Ma Tu Luyện Ký Sự

Chương 21: Sầu lo tìm bình chứa

Trình Tranh mấy ngày liên tục chìm vào khoái lạc da thịt giao triền, hai mẫu cẩu hoàn toàn bị chơi đến hỏng, vô số sεメ toy hắng đặt đã được chuyển đến, hắn chơi đến dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập mọi ngóc ngách trong nhà.

"Hừm ưm lỗ da^ʍ ngứa quá...côn ŧᏂịŧ mau mau a...đâm nát lỗ da^ʍ đi nga...ưm a..."

Lâm Tuệ Tuệ giờ đây nào còn bộ dáng tràn trề sức sống năng động yêu đời khi ở trên núi vô danh.

Huyệt da^ʍ bên dưới lỏng lẻo đến nhét vừa một nắm tay, cúc hoa càng rộng toang hoác không khép lại được nữa, liên tục thừa nhận đại côn ŧᏂịŧ thao kiền đã làm mị thịt đỏ hồng nhớp nháp bên trong bị kéo ra, cúc lôi sưng tấy ửng đỏ nhìn rõ mồn một. Dâʍ ŧᏂủy̠ không theo khống chế phun ra từ hai lỗ huyệt ướŧ áŧ trơn bóng thuận tiện cầu hoan, một phát nhấp eo đâm vào không chịu chút phản khán, tao huyệt lập tức thỏa mãn nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ, miệng nhỏ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Da^ʍ cẩu hiện tại trong đầu trong huyệt chỉ có hình dạng dươиɠ ѵậŧ nam nhân, bị dạy dỗ đến không thể rời khỏi côn ŧᏂịŧ, chìm vào cơn khát tình dâʍ đãиɠ chỉ có thể uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tao thủy để giải khát.

Ba ngày liền ba người một ma không rời khỏi căn hộ ở tầng 25, vài cái thẻ nhớ đều đã đầy hình ảnh, tài khoản trên wed đen đã có mấy chục ngàn theo dõi.

Nhưng đi kèm với những luông da^ʍ khí ít ỏi truyền về đã không thể nào thỏa mãn được Trình Tranh. Hắn còn phải truyền da^ʍ khí cho Tả hộ pháp Triệu Thần Hiên, Đại đệ tử Văn Chu cũng phải tìm nhiều da^ʍ khí xây dựng mộng tưởng nam nhân. Lâm Tuệ Tuệ và Đỗ Linh đã bị vắt kiệt, ngoại trừ lắc mông cầu thao trở thành một con búp bê tìиɧ ɖu͙© gọi liền bò đến mở chân thì chỉ có thể đem mấy cảnh tượng dâʍ đãиɠ lên mạng câu chút da^ʍ khí bốn phương.

Không đủ a~

Trình Tranh sầu nẫu cả ruột nhưng hắn vẫn chưa đủ mạnh để đi lại bên ngoài, gặp một thần tiên nho nhỏ hay một ma vật quỷ thần mạnh mẽ chút cũng có thể khí hắn hôi phi yên diệt.

Hắn ngồi trên ghế sô pha, tay chống cằm suy nghĩ tìm cách, Đỗ Linh lúc lắc mông vểnh quỳ gối bên cạnh khẩu giao cho hắn.

Ba ngày, Đỗ Linh bị chơi đủ tư thế, người chồng luôn chịu đựng ánh mắt khinh thường của cô và áp lực bao năm nay như được ấn nút bùng nổ, anh ta không ngừng thao cô bằng những tư thế xấu hổ nhất, dâʍ đãиɠ nhất, trục tiếp nghiền nát tự tôn của cô dưới từng vũng dâʍ ɖị©ɧ sau cao trào của bản thân.

Đỗ Linh hoa huyệt nuốt trứng rung, hậu huyệt ngậm giả dươиɠ ѵậŧ bằng nhựa hình thù kỳ quái, tiếng "ong ong" rung động mãnh liệt của chúng ở bên ngoài nghe không sót chút nào, từ bọt trắng của tao thủy bị đánh tràn ra thấm ướt sàn nhà liền biết vật cắm bên trong hai huyệt da^ʍ tàn nhẫn thao mạnh đến mức nào.

Cô quỳ gối bên chân Trình Tranh, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy cự vật khổng lồ tím đen hùng vĩ, đối lập sắc tình khiến cô mê mụi đưa đầu càng gần đến hơn nhẹ hít sâu, tham lam thâu lấy hương vị tanh nông của thứ xỏ xuyên lỗ huyệt bức bản thân đến dục tiên dục tử.

"Dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân thật lớn, thật nóng…ưm ah~ chụt chụt ~"

"Chó ngoan liếʍ cho tốt vào!"

Đã được điều giáo đến ngoan ngoãn theo từng trận tình sự bắn đầy nước, Đỗ Linh nghe lời nhu thuận quỳ gối khẩu giao, miệng ngọc đỏ mọng đầu tiên hôn nhẹ một cái, chiếc lưỡi đinh hương bắt đầu từ trên đỉnh đầu khất to lớn, giống như ăn kem, lưỡi nhỏ trườn từ trên xuống tận gốc, vùi gương mặt xinh đẹp vào đám lông đen xơ cứng dưới hạ thân nam nhân, cam tâm tình nguyện trở thành da^ʍ cẩm chỉ muốn được dươиɠ ѵậŧ thao to bụng.

Cô vừa liếʍ vừa mυ'ŧ "chùn chụt" hai khỏa tinh hoàn nhăn nheo, hiển nhiên Trình Tranh không còn hứng thú với da^ʍ cẩu dưới chân nữa, đến cương cũng không muốn cương lên.

Đỗ Linh vận hết mọi cách thức lấy lòng nam, cô đã không còn cảm thấy nhục nhã, chỉ biết phải dùng mọi khả năng phụ vụ dươиɠ ѵậŧ chủ nhân thật tốt để khi hắn tâm tình thư thái liền thưởng cô được phép hưởng dụng đại dươиɠ ѵậŧ chữa ngứa cho lỗ da^ʍ bên dưới.

Đầu óc mơ hồ chứa toàn tìиɧ ɖu͙© nan kham, Đỗ Linh càng thêm ra sức liếʍ láp đại dươиɠ ѵậŧ đến sũng nước bóng loáng. Côn ŧᏂịŧ chủ nhân vùa to vừa thô, gân xanh nổi lên từng luồng, khó khăn lắm cô mới ngậm được hoàn toàn đầu khất vào trong cũng không thể tiến thêm một centimets nào nữa cả, vòm họng đã bị lấp đầy.

"Ưm…a…ực…ực ~"

Nghe tiếng da^ʍ cẩu bên dưới khó khăn hô hấp, Trình Tranh buồn chán đặt tay lêи đỉиɦ đầu Đỗ Linh, tàn nhẫn ấn mạnh một một phát, đem một cây côn ŧᏂịŧ ngạnh sinh sinh chọt thẳng vào thực quản cô, hai mắt cô trắng dã, cổ họng đau đớn khi dị vật thô bạo xâm phạm, chèn ép đến không thở nở, nước mắt sinh lý trào ra nhòe cả gương mặt.

Trình Tranh không quan tâm, hai tay cố định đầu đồ tao hóa dưới thân, nhấp eo đỉnh sâu từng nhát, cảm nhận cổ họng non mềm phục phục. Miệng cô theo bản năng muốn loại bỏ dị vật gây cảm giác buồn nôn càng thêm chặt chẽ bao bọng lấy côn ŧᏂịŧ, nước bọt không khống chế được tràn ra khóe miệng nhiễu giọt như một con chó đang ăn xương.

Tầm mắt mơ hồ không rõ, côn ŧᏂịŧ trong miệng sắp thao Đỗ Linh đến nghẹt thở theo đúng nghĩa đen, dưới màn nước mắt nhạt nhòa, Đỗ Linh lơ đãng trông thấy ngoài ban công, chồng cô nhấc hai chân Lâm Tuệ Tuệ vòng qua eo dùng tư thế lão hán đẩy xe thúc mạnh hạ thân vào tao lỗ huyệt của cô gái trẻ, theo từng cú nhấp mạnh Lâm Tuệ Tuệ hai tay chống đỡ dưới đất di chuyển khó nhọc từng chút một qua lại trên ban công.

Cô nghĩ, chơi như vậy hẳn đâm đến nát tử ©υиɠ nga, hảo sướиɠ a!!!

Theo một tiếng "Phốc xuy~", tϊиɧ ɖϊ©h͙ xám nhạt phun trào trong cổ họng, nhiều đến mức Đỗ Linh sặc ho lên, nửa uống nửa chảy tràn ra khắp người, cô dùng tay quyệt từng chút lại bỏ vào miệng không dám để sót chút vương vãi nào bên ngoài.

"Ummmm, khụ khụ cảm ơn chủ nhân…thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho mẫu cẩu ưm a~"