Khi trận tình sự này hoàn toàn dừng lại đã là 3h sáng, dưới phép che mắt của Trình Tranh lạ lùng không ai phát hiện ra bất thường.
Đỗ Linh đã hoàn toàn hỏng vì quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà da^ʍ khí phát ra chỉ hơn Lâm Tuệ Tuệ một chút. Trình Tranh tiếc rẻ bản thân dùng quá hao, phải đi tìm bình chứa da^ʍ khí khác rồi, nhưng ngẫm lại cũng xứng đáng, một lần thu được lượng lớn da^ʍ khí khiến ma thể của hắn càng thêm ngưng thực, phép thuật có thể sử dụng càng thêm thuận lợi và dài lâu.
Trình Tranh búng tay, đèn trong tháng máy sáng lên, da^ʍ cảnh ẩn trong bóng tối liền hiển lộ hoàn toàn dưới ánh sáng, nhơ nhuốc khó coi lại hưng phấn kí©ɧ ŧìиɧ.
Hắn mặc kệ Đại đệ tử đang hấp thu da^ʍ khí từ Đỗ Linh, đi đến vách thang máy nơi Lâm Tuệ Tuệ đang tựa vào.
Mẫu cẩu này đang đưa tay xuống hạ thân móc ngoáy dâʍ ɖị©ɧ, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ cho vào miệng liếʍ ngon lành.
Hắn tiến đến nắm lấy tóc của Lâm Tuệ Tuệ, thô bạo nâng cằm cô lên, mỉm cười tàn ác ra lệnh.
"Mẫu cẩu còn không mau liếʍ sạch dâʍ ɖị©ɧ bẩn thỉu của ngươi, đồ dâʍ đãиɠ vô dụng còn đợi ta nói sao?"
"Vâng, chủ nhân, mẫu cẩu lập tức liếʍ sạch chúng."
Lâm Tuệ Tuệ bò xuống, lắc cặp mông dâʍ đãиɠ cúi người, đưa đầu lưỡi đỏ hồng từng chút từng chút đặt môi mềm vào vùng dâʍ ɖị©ɧ mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để như thể đó là loại nước thơm ngon nhất trần đời.
Trình Tranh ngoắc tay, một sợi dây mây cuốn lấy chiếc điện thoại nhỏ nước tích tách nhơ nhớp, nó vẫn đang bật flash của Đỗ Linh, đúng là đồ đắt tiền.
Hắn vui sướиɠ quay phim và chụp ảnh tất cả, chắc chắc đăng wed đen sẽ được một mớ da^ʍ khí đáng kể nữa.
Màn hình thu lấy hình ảnh diễm tình, một cặp mông trắng nõn lắc tới lắc lui, hạ thấp thêm chút thấy rõ huyệt da^ʍ mở rộng, hai hoa môi đỏ tươi hé ra, dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt vẫn ri rỉ tròa ra uốn lượng chảy xuống đùi, hai ngọn núi thịt đong đưa nhìn chỉ muốn bắt lấy cắn một ngụm vào nó.
Da^ʍ cẩu này không khiến hắn thất vọng, cô áp sát mặt vào sàn, đôi ắt mê ly, đầu lưỡi thè ra vương đầy dịch da^ʍ.
Khi sàn sạch bong, thay vì dính dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ giờ nó phủ đầy nước miếng của một con cɧó ©áϊ đang động dục.
Da^ʍ cẩu cảm thấy không đủ còn liếʍ đến huyệt da^ʍ bị Đại đệ tử của hắn chơi nát bươm, hăng say mυ'ŧ hết tất cả dịch thủy mà cô thấy, không muốn bỏ sót thứ gì.
Trình Tranh thấy quay đã đủ, hắn bảo Văn Chu mang hai thứ tao hóa đã hoàn toàn mất ý thức đưa lên tầng 25, rồi phất tay thang máy liền mở cửa, tầng 24.
Hắn mỉm cười đắc thắng bước ra, trên người đã thay một bộ đồ hiện đại bình thường.
Đến trước một căn nhà cuối cùng của dãy phòng, hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mỉm cười nhìn hình ảnh môn thần vốn có màu đỏ đã phai thành hồng trắng, giấy dán nhăn nheo có thể rơi rớt xuống đất bất cứ lúc nào.
"Thần tiên cũng có khi nghèo túng, với năng lực này của ngươi cũng muốn diệt ma trừ yêu, ha~ buồn cười."
Trình Tranh gợi đòn lượn lờ bay qua lượn lại trước ảnh môn thần, rồi tức giận phát hiện đối phương còn không thèm phân ra một tia thức thần đối phó hắn.
Sỉ nhục, sỉ nhục trần trụi!
Trình Tranh lửa giận phừng phừng điểm một luồn ma khí được da^ʍ khí uẩn dưỡng trong ma thể bấy lâu nay, muốn một phát xuyên thủng nơi ký thân gửi thần của môn thần, giấy hình nhân môn thần trên cửa là một trong số đó.
"Két---"
Âm thanh chói tai vang lên xuyên qua thần thức, ánh sáng trắng nhợt đối đầu cùng ma khí đen kịt, thần lực không được bồi dưỡng bởi tín ngưỡng cuối cùng thua trước ma lực da^ʍ tà.
"Phịch"
Một thân người rơi ra từng khoảng không trước cửa, kim giáp hoen gỉ, thần khí "loảng xoảng" đánh xuống sàn gạch lạnh lẽo, nó gỉ sắt thảm thương, còn bị ma khí bao quanh bắt đầu rơi xuống từng phần, tiêu biến vào không khí.
Người nọ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đυ.c, tóc dài qua eo vấn cao giờ đây lộn xộn buông xõa, gương mặt vốn rất đẹp trai giờ giăng đầy vết nứt xanh nhợt nhạt, nhìn kỹ mới thấy trên thân thể y chằng chịt vết thương bị ăn mòn bởi lực lượng kỳ lạ nào đó.
Trình Tranh sửng sốt thấy cảnh tượng khó tin này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao bản thân có thể diệu võ dương oai mấy ngày này, qua lại giữa hai tầng 23 và 25 trước mũi một môn thần.
Môn thần này bị tà pháp lợi hại nào đó giam giữ, còn giam thật lâu nữa, thần lực trên người đã sắp mất hết, khi đó sẽ vĩnh viễn tan biến giữa thiên địa.
Thảo nào dù hắn lộng hành kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm điều gian ác đến đâu y cũng không phân một tia thần lực nào đi dò xét, căn bản y đã là nỏ mạnh hết đà, sao quản nổi chuyện thiên hạ.
Hơn nữa, tình cảnh thảm thương này tính cách nào cũng không thoát khỏi can hệ của gia chủ tà ác nào đó, có lẽ y…hận con người đi, mới không thèm quan tâm đến.
Nói về môn thần trong Da^ʍ pháp cũng đề cập đến ở mục thần tiên, dù sao pháp thuật tu luyện này cũng không quang minh chính đại gì mấy, lui tới nhân gian gặp nhiều nhất không phải yêu quái thì chính là địa tiên.
Địa tiên bao gồm cả thành hoàng, sơn thần, thổ địa, gia tiên và môn thần. Khai môn tổ sư của Dục Hoan giáo, lão Xà Tinh, đã tính hết các thể loại đương nhiên sao dám quên đại nhân vật môn thần này.
Không phải nhà nào thờ cúng cũng đều nhận được bảo ban của môn thần, phải biết thần tiên nào phải cải trắng mà nhà nào cũng muốn có một người, thông thường đều là gia đình phúc đức lớn lao như cứu người, từ thiện hoặc thành tâm liên tục không đổi trong mấy chục năm thỉnh thần còn phải có cao tăng pháp sư đắt đạo khai quang tượng thần hay điểm mắt tranh thần thì mới có cơ may được thần bảo vệ gia môn, đảy lùi tà ma.
Nói chung một chữ, khó.
Đường chính đạo đi không thông đương nhiên cũng có đường tà đạo nhanh gọn đỡ tốn sức, thường khi gia môn làm việc ác sợ quỷ ma đến đòi nợ liền mướn pháp sư hay tà tiên lợi hại trực tiếp bắt trói một môn thần pháp lực yếu kém nào đó đem về. Vận dụng một loạt tà thuật ràng buộc môn thần ở lại tiêu tai trừ nạn cho gia đình.
Nhìn bộ dáng thảm sầu này liền biết tà thuật kia thống khổ đến mức nào, chính chủ bị thi pháp càng oán hận ra sao.
Nghĩ đến đây đột nhiên một cái bóng đèn sáng chói nảy ra trong đầu Trình Tranh, hắn xoa tay cười khà khà.
Tiếng ma quỷ trong đêm hòa cùng tiếng gió u ám thê lương tiếc thay không ai nghe thấy để biết tai ương sắp ập đến.