Lâm Tuệ Tuệ bị tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi đánh thức, cả người cô đau đến không thể cử động, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong hang động ác mộng dâʍ đãиɠ.
Trên tay cô cầm chiếc điện thoại chỉ còn lại không quá nhiều pin, còn may đây là loại máy chuyên cho người du lịch nên dung lượng pin rất lớn mới có thể cầm cự ba ngày nay.
Trên người không có mảnh vải che thân, tuy nhiên đã được vệ sinh qua nên đã sạch sẽ vậy nhưng hai lỗ da^ʍ vẫn đang rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ, từ từ thấm ướt hai đùi trắng nõn.
Chủ nhân…
Trong lòng vang lên một tiếng gọi, cô cố xóa nó đi bằng cách chú ý vào điện thoại trên tay, chuông reo trong vô vọng.
Mẹ gọi cho cô.
"Aloo! Mẹ, con đây."
"Trời ạ Tuệ Tuệ, ba ngày nay con lại đi đến chỗ hoang vu nào hả? Sao không gọi cho mẹ, cả nhà đều lo lắng."
"Mẹ…con, con đến một ngọn núi nên không có sóng, giờ còn về đây. Mẹ yên tâm."
Nói rồi cô nhanh chóng cúp máy vì hai tao huyệt bắt đầu ngứa ngáy chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, chúng đã thật sự không thể khép lại nữa, hai cánh hoa của hoa huyệt đã cách nhau một ngón tay.
Lâm Tuệ Tuệ nhịn không được đưa tay xuống xoa đều vùng ngoài rồi thâm nhập vào bên trong, từ hai ngón tay rồi ba ngón cuối cùng thành cả bàn thay chụm lại đâm sâu vào đυ.ng đến tao điểm, cô đã bị dạy dỗ đến mức không có vật cắm vào hạ thân liền chảy dâʍ ɖị©ɧ ướt quần. Tay kia lại nắn bóp bộ ngực to lớn, học theo chủ nhân ngắt kéo nhũ hoa đã sưng to, còn dùng móng tay bấm mạnh vào.
"A a a chủ nhân, mẫu cẩu nhớ côn ŧᏂịŧ của ngài, ân a~~"
"Hắc hắc, mẫu cẩu đê tiện mặc quần áo vào, về đến nhà ta thỏa mãn huyệt da^ʍ của ngươi, đồ dâʍ đãиɠ."
Nghe thấy giọng khàn khàn của da^ʍ ma chủ nhân Lâm Tuệ Tuệ liền kích động, tao huyệt liền bóp chặt lấy bàn tay tự thẩm, trào ra bọt trắng.
"Ân ngaaa chủ nhân, ngài…ngài ở đâu a?"
"Ta ở trên người ngươi, mẫu cẩu dâʍ đãиɠ, chơi xong huyệt da^ʍ thì mặc đồ vào."
"Ân aaaa vâng a aaaa, mẫu cẩu ân aaa tự chơi tao huyệt aaaaa---"
Vừa tỉnh dậy đã chơi bản thân đến xuất đầy dâʍ ŧᏂủy̠, Lâm Tuệ Tuệ thở dốc rồi ngồi dậy, thấy balo bản thân đặt trong góc động, cô mở ra lấy một bộ quần áo dự phòng ra mặc vào.
Khi mặc đồ lót cô thẫn thờ nhìn da^ʍ huyệt còn chảy nước, vừa tròng qυầи ɭóŧ vào vải đã bị ướt dán sát vào tao huyệt.
"Da^ʍ cẩu, cái huyệt của ngươi bị thao lạng rồi, mặc qυầи ɭóŧ là vô dụng, cuộn nó lại nhét vào để cản dâʍ ŧᏂủy̠ đê tiện của ngươi đi, đừng ra ngoài mất mặt."
"Vâng, chủ nhân."
Lâm Tuệ Tuệ nghe lời, cởϊ qυầи lót đã ướt ra, cuộc tròn thành một cục rồi nhét tao huyệt, đổi lại mấy tiếng rên rĩ tao lãng.
"Cả hậu huyệt rộng toang hoác phía sau nữa đồ dẫm đãng."
Cô nghe nói vậy liền tìm trong balo nhưng chỉ có một bộ quần áo dự phòng nên không dư qυầи ɭóŧ, nghĩ nghĩ, Lâm Tuệ Tuệ liền lấy bên trong mấy cuộn phim chụp ảnh, chổng mông nhét từng chút vào tao lỗ hậu.
Khi đã lấp đầy hai huyệt da^ʍ, cô mặc quần áo vào, nhìn bên ngoài xinh đẹp gọn gàng sau biết được bên trong là một mẫu cẩu thiếu thao phải nhét đồ vật chặn dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề.
"Chủ nhân, ân ha, mẫu cẩu đã chuẩn bị xong."
"Vậy đi thôi, về nhà liền dạy dỗ đồ da^ʍ cẩu nhà ngươi lại."
Trình Tranh hóa ra vẫn luôn ở xung quanh người Lâm tuệ Tuệ, do hấp thu nhiều da^ʍ khí nên hắn đã có thể nói chuyện nhưng chỉ giới hạn ở mấy đồ dâʍ đãиɠ bị dươиɠ ѵậŧ hắn dạy dỗ qua mới nghe thấy.
Sau khi chơi ngất Lâm Tuệ Tuệ ở dưới vực sâu, hắn dùng da^ʍ khí kết hợp với dâʍ ŧᏂủy̠ của mẫu cẩu đó luyện hóa hài cốt từ từ thành một viên ngọc trai to bằng nắm tay nhập vào ma tâm, đây là vì da^ʍ khí quá ít nếu không cốt hoàn chỉ to bằng ngón cái thôi, sẽ loại bỏ rất nhiều tạp chất.
Không sao, còn nhiều thời gian, từ từ tìm thêm vài đồ mẫu cẩu thiếu thao nữa liền có thể góp đủ da^ʍ khí.
Tự nhủ trong lòng, Trình Tranh hóa thành một hình xăm đầu lâu màu xanh lá vào ngực trai đầy đặn của Lâm Tuệ Tuệ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy máu xanh đó thật ra là vô số dây mây lúc nhúc đan thành.
Lâm Tuệ Tuệ đã mặc xong quần áo, sờ sờ ngực trái có hình xăm, cô nở một nụ cười kỳ dị, chủ nhân ở đây, đại dươиɠ ѵậŧ ở đây.
Cô bước từng bước khập khiễng vì hai tao huyệt nhét đồ vật, ra khỏi ngọn núi vô danh đã thay đổi cuộc nhân sinh bình thường tốt đẹp của bản thân thành da^ʍ lộ mỗi mẫu cẩu đều lắc mông khát cầu côn ŧᏂịŧ lấp đầy lỗ da^ʍ, cũng mang theo da^ʍ ma ra khỏi nơi này, thay đổi cuộc đời vô số cô gái khác.
………………
Một người một ma ra khỏi núi hoang, lại đi xe vào trung tâm thành phố với những tòa đô thị chọc trời, Trình Tranh không ngừng cảm thán, hắn phấn đấu cả đời chỉ ở nhà thuê còn những người sinh ra ở vạch đích như Lâm tuệ Tuệ mười tám tuổi đã được cha mẹ sắm cho một căn phòng trong chung cư đắt đỏ nằm trong lòng thành phố sầm uất nhất nhì đất nước.
Sự ghen tị nổi dậy, hắn cho một dây leo mảnh trường ra từ hình săm, không ngừng trêu chọc hai núm nhũ hoa trong áo đến cũng lên, cọ vào áσ ɭóŧ khiến cô chịu đựng từng hồi tê dại lại không thể rên lên giữa chốn đông người.
Khi đến thang máy dưới tòa nhà phức hợp siêu thị, phòng gym và vô số thứ, Trình Tranh mới buông tha cô vì hắn thấy một con mồi tươi mới hơn.
Đó là một nữ nhân khí chất mạnh mẽ khác xa sự trẻ trung năng động của Lâm Tuệ Tuệ, cô ta tầm ba mươi có máy tóc ngắn, son đỏ thẩm, đôi mắt xếch đào hoa lại sắc lẹm lạnh lùng, mặc một bộ váy văn phòng ôm sát lộ ra chân dài bọc trong tất lưới màu đen kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hưng phấn của mọi nam nhân nhìn vào.
Đây là hình mẫu một nữ cường nhân công sở, thành đạt mạnh mẽ, loại nữ nhân này đạp nát và đặt dưới thân khiến cô ta tràn trề dâʍ ŧᏂủy̠ lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai người cùng bước vào thang máy, Trình Tranh cố ý quan sát, thấy Lâm Tuệ Tuệ tay hơi run vì chịu nhiều kí©ɧ ŧìиɧ bấm tầng 23.
Nữ cưỡng nhân bấm tầng 25.
Trình Tranh cố ý phân ra một tầng mỏng da^ʍ khí bao lấy cô ta để đánh dấu rồi theo Lâm Tuệ Tuệ đến tầng 23, mở khóa, vào nhà.