Cố Sanh định sẽ quay về tìm Phó Cảnh, lại bị Tề Thịnh ngăn cản.
“Bên trong người quá nhiều, cô gọi điện thoại cho hắn đi.”
Cố Sanh ngẫm lại cũng đúng,
Lúc nãy cô cùng Tề Thịnh cùng nhau ra về mọi người đều thấy. Hiện tại lại quay vào làm vậy thì càng bị chú ý hơn
Nghĩ như vậy, cô lựa chọn cầm di động tới gọi cho Phó Cảnh, điện thoại “Đô đô” vang lên hai tiếng, bên kia còn chưa bắt máy.
Cố Sanh đột nhiên có linh cảm liền quay đầu nhìn về phía hội trường, một nam nhân mặc tây trang màu xám đang từ bên trong đi nhanh tới đây, bước chân nhanh mà loạn, có vẻ có chút nôn nóng, lúc anh ta nhìn đến Cố Sanh, mới xem như hoãn hoãn lại.
“Cố đại sư, tôi lúc nãy còn ở bên trong tìm cô,cô tại sao bây giờ lại ở chỗ này?"
Phó Cảnh Lúc nãy đi có chút nhanh, thời điểm nói chuyện hơi thở có chút loạn, “Vừa mới đi toilet trở về liền không thấy cô đâu nữa, còn tốt là hôm nay đi với cô có nhiều người nhận ra nên tôi mới đi hỏi họ. Đúng rồi, tôi nghe cô cùng cái người Tề..."
Phó Cảnh nói tới đây, đột nhiên dừng lại, bởi vì phía trước Tề Thịnh đứng chỗ rẽ, vừa vặn bị cây che khuất, lúc đầu anh ta còn không có thấy. Kết quả hiện tại Tề Thịnh đột nhiên đi ra, đứng ở trước mắt anh ta.
Phó Cảnh có điểm ngốc.
“Tề cái gì?” Cố Sanh hỏi.
“Tề, tề đại thiếu cũng ở chỗ này? Thật trùng hợp.” Phó Cảnh nhanh chóng đem lời nói định nói lúc nãy nuốt vào, thấy Tề Thịnh gật gật đầu, nhìn anh ta vươn tay ra.
“ Chào anh.”
Phó Cảnh chạy nhanh cùng anh nắm tay, Cố Sanh nói: “ Tôi nhận lời giúp cứu em gái anh ấy, cho nên muốn qua đi nhìn xem, anh muốn đi đâu?"
Cứu em gái?
Cố Sanh giúp Tề Thịnh cứu em gáu? Nói giỡn đi? Tề gia đều cứu không được người, Cố Sanh có thể cứu?
Tuy rằng lý trí anh ta nghĩ như vậy, nhưng có lẽ là đã tiếp xúc với Cố Sanh lâu rồi nên nhịn không được có chút tin tưởng, nhìn thấy nhiều sự việc kỳ quái sự, Cô đều giải quyết được. Cho nên hôm nay nghe thấy sự việc này, Phó Cảnh trong lòng phản ứng đầu tiên, đương nhiên là tin tưởng Cố Sanh.
“Cố đại sư, tôi cùng cô đi.”
Mọi người đều nói tề đại thiếu không dễ chọc, anh ta vẫn là ở bên cạnh Cố đại sư quan sát vẫn là tốt nhất"
“ Vậy đi thôi.”
Vừa đúng lúc này, một chiếc xe lái ngang qua, ngừng trước mặt bọn họ, Tề Thịnh ý bảo bọn họ lên xe.
Xe chạy một đường xuyên qua đêm tối, đi ngang qua từng tòa cao ốc building, cuối cùng dừng ở một cửa trang viên.
Bóng cây đung đưa, ở gió lạnh nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng “Sàn sạt” thanh âm thoạt nhìn phá lệ làm người người ta sợ đến phát hoảng.
Vị trí trang viên vô cùng hẻo lánh, người bình thường thật đúng là sẽ không tìm thấy. Tài xế nhấn loa cửa lập từ có người từ trong đi tới mở của cho xe chạy vào
Lúc xe chạy vào bên trong trang viên, nháy mắt Cố Sanh liền cảm giác được nơi này cùng bên ngoài khác nhau rõ ràng —— cái trang viên này linh khí so bên ngoài nhiều hơn.
Mới đầu cô tưởng đây là Tụ Linh Trận, kết quả lúc xuống xe, phát hiện không có dấu vết bày ra trận pháp bởi vậy, ngược lại làm cho nơi này trở nên thêm hiếm lạ.
Trang viên Tề gia cư nhiên nằm trên một khối linh khí to lớn.
Này nếu là người khác nhìn đến, phỏng chừng sẽ ngạc nhiên đến chết, cũng may nơi lúc trước Cố Sanh ở linh khí cũng rất sung túc, cho nên Cố Sanh không có cảm giác quá lớn.
Phó Cảnh cũng thật bình tĩnh, bất quá anh ta là bởi vì cảm nhận được khối linh khí to lớn này thôi.
Mấy người mới vừa xuống xe, đi vào đại sảnh ở lầu một, liền thấy vài người ngồi ở nơi đó, trên mặt mang theo ưu sầu không nói nên lời
Thấy Tề Thịnh trở về, trong đó có một phu nhân trẻ tuổi đứng lên hỏi, “Đã trở lại rồi? A thịnh, đồ vật có lấy được không?"
Tề Thịnh bước chân đi tới khựng lại, lắc lắc đầu.
“Không có sao? Tại sao lại không có chứ?”
Vị phu nhân tựa hồ có chút không thể tin được, nhưng như cũ nỗ lực không cho chính mình thất thố, chỉ là thân mình đơn bạc có chút lung lay sắp đổ.
Cố Sanh nhìn nhan sắc trên mặt bà, biết mấy ngày nay hơn phân nửa là chưa nghỉ ngơi tốt.
“ Tôi đi lên trước nhìn xem.”
Tề Thịnh cũng không nói cho bọn họ Cố Sanh là tới làm gì, sợ vạn nhất không thành công, oán khí của ba mẹ mình lại giận chó đánh mèo lên người Cố Sanh.
Anh ý bảo Cố Sanh cùng Phó Cảnh đi theo mình lên lầu, lầu hai trong một căn phòng lại yên tĩnh tuyệt đối màu hồng nhạt công chúa trên giường có một cô gái nhỏ đang nằm, độ khoảng mười hai mười ba tuổi, giờ phút này lại cau mày, lâu lâu kêu lên một tiếng, tựa hồ gặp thống khổ rất lớn.
Cố Sanh thấy lúc Tề Thịnh đi vào trên mặt hiện lên vẻ lo lắng không che giấu.
“ Đây là em gái tôi, Tề Ngữ.”
Anh đơn giản đem em gái giới thiệu cho Cố Sanh một câu, “ Lúc trước có người ban đêm dùng tà thuật đánh lén, mặt khác thân thể đều không có việc gì, nó tuổi còn nhỏ, âm khí nặng,thân thể hấp dẫn tà ám, âm khí, hiện giờ tà ám bị đuổi đi, hiện giờ lưu lại âm khí trong cơ thể nhưng vẫn phá hư thân thể của con bé"
Cố Sanh tiến lên một bước nhìn xem, phát hiện mặt cô bé không chỉ tái nhợt, trên người còn có một tầng mồ hôi. Cô dùng tay đặt lên cổ tay cô bé, một đạo linh khí chậm rãi chuyển qua, theo động tác của cô, trên giường cô bé giữa mày chậm rãi giãn ra, cả người đều thả lỏng không ít.
Tề Thịnh ở một bên nhìn thấy, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Phó Cảnh lại không chú ý như vậy, trực tiếp chỉ vào cô bé, “Cố đại sư, cô bé có vẻ khá hơn hẳn"
“ Đúng.”
Cố Sanh sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng lần này cô chỉ là trền thử một chút, cũng không có giống lần trước truyền nhiều như vậy để chữa cho Phó Cảnh, cho nên có chút ảnh hưởng đến bản thân.
Đúng lúc đem tay thu về, cô bé trên giường lại ngủ yên tĩnh hơn so với lúc đầu
“Cố đại sư, cô bé có phải hay đã tốt lên?” Phó Cảnh hỏi.
“Không có.” Cố Sanh lắc đầu, “Không thể trị như vậy”
Trong thân thể Tề Ngữ âm khí so với cô tưởng lại nhiều hơn, chỉ bằng vào cô truyền linh khí như vậy chắc chắn không ăn thua,truyền đến hết cũng không cứu được người
“Chỉ có thể khiến con bé dễ chịu hơn,tôi sẽ nghĩ biện pháp"
Tề Thịnh cẩn thận đem chăn đấp lại cho Tề Ngữ, sau đó ý bảo bọn họ ra ngoài, khi đứng ở bên ngoài, hỏi Cố Sanh, “Thật sự có thể cứu con bé sao?”
“Có thể.”
Lúc trước còn không xác định được, nhưng lần này xem xong rồi, cô liền biết chính mình xác thật có thể cứu Tề Ngữ
“Cảm ơn.”
Cố Sanh nhướng mày, “Không khách khí, cũng không tính là tôi giúp anh"
Kỳ thật thời điểm vừa tới, cô xác thật là xuất phát từ tâm tư muốn giúp Tề Thịnh một phen, chỉ là chờ đến khi nhìn thấy cô gái nhỏ kia cô lại đổi ý
Cô vừa mới sơ lược nhìn qua tướng mạo cô gái nhỏ, ngoài ý muốn phát hiện đây là một cô gái ngoan ngoãn lương thiện, gia thế lớn đến như vậy, trước nay chưa làm việc gì tổn thương đến người khác, ngược lại là luôn giúp đỡ mọi người
Mà về lần bị thương, cô tính ra, thì ra lại là chắn nguy hiểm cho người thân.
Tham sống sợ chết là bản tính trong con người, nhưng Tề Ngữ lại có thể không suy nghĩ nhảy đến chắn nguy hiểm cho người thân mà mặc kệ sống chết, làm Cố Sanh nhịn không được nhớ tới kiếp trước, sư phó cùng các sư huynh vì giúp cô xoá đi kiếp nạn, lại làm cho chính mình đi lãnh kiếp nạn đó, cũng may họ đủ lợi hại,không xảy ra việc gì.
Cho nên hôm nay, từ giây phút nhìn đến cô gái nhỏ kia cô đã suy nghĩ phải cứu lấy con bé
Truyền linh khí của mình là không thể thực hiện được, nhưng Cố Sanh còn có rất nhiều phương pháp khác, tuy rằng có chút phiền toái
Cô đầu tiên là bảo Tề Thịnh chuẩn bị tốt lá bùa cùng chu sa, buổi tối đả tọa mấy giờ, tập trung tinh thần mức tối đa, vẽ năm lá Tụ Linh Phù.
Đem Tụ Linh Phù bố trí ở chung quanh giường đệm của Tề Ngữ giường, sau đó lại dùng máu vẽ một lá bùa trừ tà, đương nhiên, trừ tà phù chỉ có tác dụng nhất định, trong đó lợi dụng chính máu mình xua đuổi âm khí, mới là thật sự.
Hoàn thành xong hết thẩy, Tề Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ bố trí trận pháp, bất quá càng bố trí, đáy mắt liền càng thêm kinh ngạc.
Cái này trận pháp, mặc kệ thấy thế nào, đều không giống mọi người thường dùng.
- -----
Làm ơn đọc ở chỗ lậu rồi thì xin đừng buông lời cay đắng =))))
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Cảm ơn vì số flower và số sao của mọi người