Buổi sáng hàng tuần, tòa nhà biệt thự quen thuộc, bầu không khí trong khu văn phòng vẫn vô cùng vi diệu.
Đào Tri Việt mang theo chiếc túi vải có vẻ hơi nặng nề đến chỗ làm, bước chân thong thả đến chỗ làm việc rồi ngồi xuống, ánh nắng trên ban công phía sau vẫn như cũ, cây đa vui sướиɠ mà đung đưa lá cây.
Các đồng nghiệp khác đã đến rồi.
Miệng túi vải hơi mở ra, từ góc độ của cậu nhìn vào, có thể nhìn thấy năm trái dưa leo được bọc trong một chiếc túi giữ tươi.
Đào Tri Việt nhìn dưa leo trong túi, rồi lại nhìn Quan Vũ Đông và Tiểu Hoàng xung quanh, bỗng nhiên lý trí thu hồi, cảm thấy lúc này đây lấy dưa leo ra đưa cho đồng nghiệp, hình như là một việc hết sức ngu ngốc.
Đều do Hoắc Nhiên.
Nhưng đã cầm đến đây rồi.
Khi cậu đang lâm vào trầm tư, Quan Vũ Đông cũng lặng lẽ thò đầu ra từ sau máy tính để nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đào Tri Việt mỉm cười với hắn, Quan Vũ Đông cũng cười đáp lại.
Hình ảnh vô cùng hài hòa.
Trong mắt Quan Vũ Đông hiện lên một loại mê mang khi thấy cậu không có ý định nói chuyện, ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đào Đào chào buổi sáng, mấy ngày cuối tuần thật vui nha."
Đào Tri Việt cũng ra vẻ bình tĩnh nói: "Chào buổi sáng, là rất nhanh, chớp mắt là đến tuần mới rồi."
Sau đó là khoảng thời gian dài im lặng, cậu không tiếp nhận câu chào thường thấy nhất trong tuần.
Tiểu Hoàng đang gõ bàn phím ở bên cạnh bật cười một cách khó hiểu.
Quan Vũ Đông nghẹn nhào, nhanh trí tìm được điểm vào: "Cậu đem gối tới! Cuối tuần lại đi tập thể dục sao?"
"...... Ừm." Đào Tri Việt mặt không đổi sắc, "Tác dụng của việc tập thể dục rất tốt, tôi nghĩ mình đã mạnh mẽ hơn, cơ bụng cũng bắt đầu thành hình rồi."
Sau đó cậu lại dừng lại.
Quan Vũ Đông siết chặt con chuột, Tiểu Hoàng cười đến điên rồi.
"Ngoại trừ tập thể dục, cuối tuần Đào Đào còn làm gì?" Hắn chưa tiếp tục từ bỏ ý định.
"Ngủ nướng, mua hoàng...... Không, mua đồ ăn, nấu cơm, chơi game, vẽ bản đồ, vậy thôi."
Đào Tri Việt trả lời xong, nhìn thấy ánh mắt vẫn cứ tràn ngập chờ mong của Quan Vũ Đông.
Như thể hy vọng cậu sẽ nói thêm điều gì đó khác.
Tiểu Hoàng ôm bụng không nhịn được cười: "Ộp Ộp cậu nói thẳng không được sao? Một hai phải hỏi người khác."
Dưới sự nhắc nhở hữu nghị của Tiểu Hoàng, trong đầu Đào Tri Việt toàn là dưa leo cuối cùng cũng lĩnh hội được ý tứ của hắn.
Cậu chủ động hỏi: "Cuối tuần cậu làm gì?"
Quan Vũ Đông hít một hơi dài, nhanh chóng báo cáo câu trả lời mà mình đã chuẩn bị.
"Cuối tuần tôi dùng chương trình tự động cãi nhau của cậu, sau đó phát hiện bug!"
Đào Tri Việt khá ngoài ý muốn, lập tức đem chuyện dưa leo vứt ra sau đầu: "Xảy ra vấn đề ở đâu?"
"Nếu hai chương trình tự động cãi nhau đấu với nhau, logic phát hiện từ khác và xuất ra của nhau là nhất quán, cho nên cuối cùng sẽ dần dần tiến đến sự lặp lại vô hạn!"
"...... Thời điểm tôi viết chương trình này thực sự cũng không tính đến nói."
Sau khi bộ não lướt nhanh, Đào Tri Việt hỏi: "Chỉ cần thêm giới hạn kích hoạt trả lời ngẫu nhiên sau khi lặp lại nhiều lần, cậu sửa chưa?"
"Sửa rồi! Hơn nữa chúng tôi còn mở rộng kho ngôn ngữ, cơ chế kích hoạt ngẫu nhiên những trò cười đã được thêm vào, hiện tại đang sưu tập đồ kho, chức năng chiến đấu tự động đã sẵn sàng được thêm vào."
Chúng tôi.
Đào Tri Việt hậu tri hậu giác phát hiện trọng điểm.
"Sao cậu lại dùng hai chương trình đấu nhau được? Là thí nghiệm sao? Hay là nói chuyện với......"
Dư quang liếc đến biểu tình của Tiểu Hoàng bên cạnh, Đào Tri Việt hiểu ra.
Hoàng ộp áo tơi tràn ngập ma lực một lần nữa lại trở về não.
Hiện tại đến phiên cậu cười ra tiếng.
Quan Vũ Đông không biết gì, còn đắc ý: "Sau này đây chính là công cụ mà tôi phải sử dụng để lướt internet, thực ra đó chủ yếu là ý tưởng của tôi, Tiểu Hoàng chỉ là làm trợ thủ thôi."
Đào Tri Việt: "Ha ha ha ha ha ha."
Quan Vũ Đông: "Ha ha ha ha ha ha."
Tiểu Hoàng: "Ha ha ha ha...... Ha?"
Loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng. jpg
Mười phút sau, loại cảm giác này đã ứng nghiệm.
Một hình ảnh được gửi đến nhóm tưới cây.
Là một biểu tượng phiên bản Q được vẽ bằng chuột, không tinh tế lắm nhưng vô cùng sống động.
Chú ếch vàng nhỏ khoác áo tơi, hơi hơi quay đầu, đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.
[ Đào: Tôi đã vẽ một icon cho chương trình tự động cãi nhau, có thể xử lý rồi thay thế o(*≧▽≦)ツ]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Ha ha ha ha phong cách này, thật đáng yêu! Hóa ra Đào Đào cũng sẽ vẽ tranh! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Đáng yêu quá, nhưng tại sao ếch xanh lại có màu vàng? ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Tôi cảm thấy nếu cậu không hỏi câu hỏi này thì sẽ tốt hơn. ]
[ Viên Thời Văn: Nhìn tên của hai người phía trên, hình như tôi đã hiểu rồi, đây là đồng âm sao? ]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Cứu mạng, tôi cũng hiểu rồi ha ha ha ha ha ha ha!!! ]
[ Đào: Tôi mang mấy quả dưa leo từ nhà tới, để ở trong bếp, có thể ăn nha, mùa thu khô ráo, bổ sung nước ^-^]
[ Viên Thời Văn:...... Sao lại thực sự mang dưa leo tới. ]
[ Viên Thời Văn: Nhưng mà, không nói dối mọi người, tôi thực sự biết cách cắt dưa leo áo tơi. ]
[ Viên Thời Văn: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, dù sao mọi người cũng đều hiểu, hoan nghênh mọi người đến nhà bếp thưởng thức màn trình diễn trực tiếp kỹ năng dùng dao của tôi. ]
[ Lâm Lâm Thất không muốn gõ chữ: Đây đây, đây là hướng đi gì chứ, thái quá quá đi à ha ha ha ha ha! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Out khỏi nhóm đây, hẹn gặp lại các bạn. ]
[ Là quan chứ không phải ộp:??? Các người đang nói về cái gì thế, tôi nhìn mà không hiểu gì hết trơn! ]
Khi Hoắc Nhiên nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, mặc dù trong phòng họp toàn là nhân viên, nhưng hắn thật sự không nhịn được, bật cười.
Chỉ có hoàng ộp áo tơi đáng yêu, cùng với một dĩa dưa leo áo tơi chân chính.
Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, mọi người còn đang ghé tai nhau nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Nhiên – người rất khác thường ngày đang ngồi ở ghế chủ tọa.
Có người trước nay chưa từng thấy hắn cười, chỉ cảm thấy hắn là một người quản lý cao cao tại thượng có khoảng cách rất xa.
Cũng có người quan sát thấy sự thay đổi trong tính cách của hắn, có khi sẽ tự hỏi liệu hắn có trở lại thành con người ban đầu của mình không.
Cho nên mọi người đều rất kinh ngạc.
"Xin lỗi." Hoắc Nhiên từ bỏ khuôn mặt tổng tài, cười giải thích, "Nhìn thấy được một bức ảnh rất vui."
Vì thế lập tức có thành viên tích cực đánh bạo hỏi: "Chúng tôi có thể xem sao?"
Khuôn mặt của Hoắc Nhiên lộ vẻ do dự, đúng lúc người kia đang có chút xấu hổ ngồi xuống, lại nghe thấy hắn nói.
"Là chuyện cười của đồng âm, nếu giới hạn cười của cậu thấp thì có thể xem, nếu xem rồi mà không cười thì tôi sẽ thấy xấu hổ."
Kết quả chỉ riêng những lời này cũng khiến mọi người bật cười.
Phòng họp tức khắc tràn ngập không khí vui vẻ.
Trợ lý bên cạnh và đồng nghiệp đang tán gẫu liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười mà chỉ có nhau mới hiểu được.
Điểm cười của con người thật là kỳ quái.jpg
Hoắc Nhiên nghĩ như vậy, nhưng nụ cười của hắn cũng không có nhạt đi.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất tốt, thời tiết trong lòng hắn cũng rất tốt.
Trong thời tiết đẹp của cuối mùa thu, Đào Tri Việt ở trong bếp nhấm nháp món dưa leo áo tơi chua cay trong nhà bếp, những dây trường xuân trải rộng khắp bức tường bên ngoài biệt thự biến thành một màu đỏ rực rỡ, rủ xuống từ mái hiên cửa sổ, giống như mấy đóa hoa đặc biệt nở ra từ không trung.
[ Tiểu Hoắc: Ăn ngon không? ]
[ Đào: Cũng không tệ lắm. ]
[ Tiểu Hoắc: Nhưng hôm trước em mới nói qua, trong vòng nửa năm sẽ không ăn dưa leo. ]
[ Đào đã thu hồi tin nhắn. ]
[ Đào: Em thấy mọi người ăn rất ngon, hẳn là cũng không tệ lắm đâu. ]
[ Đào: Bán manh để qua ải.jpg]
[ Tiểu Hoắc: Chú chó lăn lộn.gif]
[ Tiểu Hoắc: Về nhà vẽ chúng thành những vòng tròn ở Tấn Bắc đi, thật thú vị. ]
[ Đào: Em cũng cảm thấy vậy, bây giờ thiệt muốn tan làm quá đi à. ]
Đào Tri Việt nhớ đến tấm bản đồ lớn trải đầy bàn cà phê ở nhà, tâm tình liền theo đó phiêu xa.
Vào ngày chủ nhật, hai người ở nhà nhàn tới mức không có việc gì làm, quyết định bắt đầu ghép một nghìn mảnh ghép thuần trắng lại với nhau.
Đổ đồ uống ra, bày đồ ăn vặt, lấy hai cái đệm, sẵn sàng cho mọi thứ.
Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên ngồi trên cái đệm bên bàn cà phê, nghiêm túc trịnh trọng mở hộp ghép hình.
Sau một tiếng đồng hồ, hai người cầm ba bốn mảnh ghép ở các cạnh, phát ngốc trong một thời gian dài.
Đào Tri Việt dụi dụi mắt, quyết đoán đứng dậy: "Em đi lấy thuốc nhỏ mắt."
Hoắc Nhiên yên lặng xếp tất cả những mảnh ghép màu trắng vương vãi trên bàn cà phê trở lại hộp.
Khi sửa sang lại trò chơi ghép hình, hắn phát hiện thế mà có một tờ giấy gấp trong hộp, thoạt nhìn như là bản hướng dẫn.
Hoắc Nhiên hưng phấn nói: "Tôi phát hiện ——"
Thanh âm Đào Tri Việt vọng ra từ phòng chơi game: "Cái gì?"
Hoắc Nhiên mở tờ giấy gấp ra, thấy một mảnh trắng sạch sẽ.
Thật sự là một bản hướng dẫn, in mô hình của trò chơi ghép hình này một cách rất trung thực.
"...... Không có gì."
Chính là có chút tức giận.
Khi Đào Tri Việt tìm được thuốc nhỏ mắt và đi ra, cậu nhìn thấy Hoắc Nhiên cầm bút, cúi đầu vẽ cái gì đó trên một tờ giấy trắng lớn.
Cậu lặng lẽ thò lại gần xem, phát hiện Hoắc Nhiên vẽ một cái đầu heo xấu xí.
"Kỹ năng vẽ thật lợi hại." Đào Tri Việt cảm thán trên đỉnh đầu hắn, "Rất giống một con heo."
"......" Hoắc Nhiên hiểu được hàm ý của cậu, "Tôi vẽ tranh thật sự xấu như vậy sao?"
Vì thế Đào Tri Việt ngồi xuống một lần nữa, vẽ một cái đầu heo ở bên cạnh.
Sự tương phản thật tàn khốc.
Hoắc Nhiên tự hỏi tự đáp: "Thật sự rồi, em vẽ rất đáng yêu."
Trò chơi ghép hình bị ném sang một bên, Đào Tri Việt linh quang chợt lóe, vẽ một bông hoa thược dược tầng tầng lớp lớp bên cạnh cái đầu heo đáng yêu.
"Đặt tên cá nhân đi."
"Ha ha ha ha Hoắc Tư Hàm!" Hoắc Nhiên lập tức cười, "Tôi muốn chụp cho con bé xem."
"Không được!"
Từ đầu heo và bông hoa thược dược, xung quanh dần dần xuất hiện một tô thịt kho tàu bốc khói, một cái bánh rán đường đèn tuyền, còn có một chiếc dù đang ướt đẫm mưa......
Đây là Yến Bình và Bắc Kinh.
Hai thế giới bỗng chốc chồng lên nhau trên một tờ giấy trắng.
Đào Tri Việt đã vẽ một cái lề sách vào những nét vẽ đơn giản này, đem ký ức của hai người tập hợp lại ở thành phố đặc biệt trên giấy.
"Em đã đến cách thành phố xung quanh Bắc Kinh chưa?"
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ: "Ấn tượng sâu nhất của em chính là Bắc Đới Hà, biển rộng thật đẹp, hải sản ăn rất ngon. Em hiếm khi đi đến những nơi khác."
"Tên này rất êm tai, tôi nghĩ xem nó có tương ứng với một nơi nào đó......"
Hoắc Nhiên lấy tấm bản đồ thế giới và bản đồ quốc gia, trong phỏng đoán nghiêm túc của hắn, Đào Tri Việt mang bút màu từ trong phòng ra, mỉm cười vẽ chúng.
ở phía bên phải của đầu heo hoa thược dược ô che mưa, dần dần xuất hiện một vùng biển xanh, còn có con cua màu đỏ cam và những con tôm tích.
Ranh giới của các thành phố và quốc gia vượt ra khỏi tờ giấy trắng tinh khiết, dung hợp thành một thế giới độc nhất vô nhị.
Ở ngay phía trên con tôm tích, một dị quốc xa xôi, là những con búp bê chất đầy vali, trên đầu những thanh tra an ninh là chấm hỏi đầy đầu.
Giữa vùng đất rộng lớn của bắc bán cầu, bao quanh bởi nhiều biển nhỏ, trong một đảo nhỏ có một tòa lâu đài màu trắng với mái màu xanh da trời, bên cạnh là phiên bản Q đang nhếch mép của Hoắc Nhiên.
Nguyên hình đưa ra kháng nghị: "Tôi trong bức hình kia cười ngu như vậy sao?"
Đào Tri Việt tay cầm bút vẽ thực hành chủ nghĩa độc tài: "Em mặc kê, em cứ vẽ."
Thế giới trống dần dần được lấp đầy.
Bờ biển nhiệt đới gần xích đạo, vẽ bãi cát và cây dưa, cùng với một chiếc mũ rơm được trang trí bằng hoa nhựa.
Một dáng người nhỏ cưỡi xe đạp, vội vàng đuổi theo chiếc mũ rơm bị gió thổi bay, mồ hôi túa ra từ mái đầu.
"Rất sống động, giống như thực sự trở lại ngày đó vậy."
Hoắc Nhiên nhìn chính mình trên bản đồ, ánh mắt chớp động.
Bất tri bất giác, một buổi chiều đã trôi qua, Đào Tri Việt vẽ rất hào hứng không muốn nấu cơm, tùy tiện đặt đồ ăn ngoài.
Sau khi order xong quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Nhiên đang cầm bút, vẽ cái gì đó trên bản đồ.
Đào Tri Việt vô cùng cảnh giác: "Anh sửa chỗ nào đó? Không được vẽ nguệch ngoạc."
"Không có sửa." Hoắc Nhiên cười nói, "Là em vẽ thiếu."
"Thiếu cái gì?"
Cậu tò mò nhìn qua, bên cạnh chiếc mũ rơm, Hoắc Nhiên vẽ một con người nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, duỗi tay cầm mũ rơm.
"Đây là ai?"
"Là em."
Đào Tri Việt lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc của hắn, dường như hiểu ra điểu gì.
"Nếu có vô hạn khả năng trên thế giới, như vậy tôi muốn một khả năng tốt đẹp nhất."
"Tôi hy vọng ngày đó lái xe đuổi theo không phải là gió, mà là em đang đội chiếc mũ ở một không gian khác."