Ta Chính Là Thần

Chương 36: Trở Về Đi

Redlichiida không ngừng mở miệng nói xin lỗi, ngay cả khi hắn thực sự không khá hơn nàng là bao.

Hắn ôm lấy vương hậu, rời khỏi đống đổ nát.

Hắn bước đi có phần hơi khó khăn, nhưng hai tay của hắn vẫn ôm lấy nàng bằng tất cả sức lực.

Hắn thậm chí còn khom người xuống, nếu như là bình thường thì đối với Redlichiida, đây là một việc không hề có khí chất của vua, nhưng lúc này hắn không quan tâm nữa.

“Đi thôi!”

“Chúng ta trở về thôi!”

Toàn bộ Tam Diệp Nhân trong và ngoài thành đều quỳ trên mặt đất, mọi người đều có thể cảm nhận được sự bi thương của Redlichiida, ngay cả khi trên mặt hắn không thể hiện bất cứ thứ gì, càng không cần nói đến việc lộ ra vẻ yếu đuối.

Vương hậu bắt đầu không thể ăn bất cứ thứ gì, thậm chí còn không thể uống nước, nàng bắt đầu hôn mê và mất ý thức.

“Ens.”

“Ngươi đã đi đâu mất rồi? Tại sao ngươi không về nhà?”

“Có phải là ngươi lại chạy xuống biển để nghịch nước không? Ta đã bảo là không cho phép ngươi đi mà.”

“Boone.”

“Ngươi và đại ca của ngươi lại gây chuyện quậy phá, hôm nay ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Trong giấc mơ, nàng không ngừng hét lên những gì mà nàng đã nói với các con khi bọn chúng còn nhỏ, những gì nàng mong đợi ở bọn chúng khi bọn chúng chào đời, những lời răn dạy khi bọn chúng lớn lên nghịch ngợm quậy phá.

Khi đó, nàng vẫn còn trẻ, bọn trẻ vây quanh nàng, ngây thơ và dễ thương.

Redlichiida vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nghe nàng nói những lời này, nắm lấy tay nàng.

Mãi đến vài ngày sau, vượng hậu đột nhiên tỉnh lại, ý thức cũng trở nên tỉnh táo.

Đây là một đoạn hồi tưởng.

Redlichiida cũng hiểu rằng, nàng đã đi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Gương mặt của Redlichiida trong phút chốc trở nên cực kỳ khó coi, như thể hắn sắp khóc vậy, nhưng khi vương hậu mở to mắt nhìn về phía hắn, thì hắn lại cố nén ra một nụ cười.

“Ngươi đã tỉnh.”

Vương hậu cũng cảm nhận được việc thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, ý thức của nàng vô cũng thanh tỉnh, nàng nhìn về phía Redlichiida, rồi lại nhìn về phía bàn tay của mình đang được hắn nắm.

“Không cần phải nói xin lỗi, ta không trách ngươi.”

“Ta chỉ là... không thể chấp nhận...”

“Tại sao Ens lại trở nên như vậy?”

“Tại sao mọi thứ lại có thể trở thành như thế này?”

Vương hậu càng nói thì lời nói của nàng càng nhẹ: “Ngay khi Yasser trở lại, ngươi hãy truyền lại ngôi vị cho Yasser đi!”

“Ngươi cũng mệt mỏi rồi!”

“Nên... nghỉ ngơi một lúc rồi.”

Redlichiida gật đầu, nói với giọng nghẹn ngào.

“Được!”

“Được!”

Đồng tử của vương hậu nhấp nháy, nhưng ánh sáng có thể nhìn thấy đã đã dần dần tắt đi.

Đôi mắt sáng ngời dần dần chuyển thành màu xám như đá.

Redlichiida nhìn vương hậu đang nằm trên giường đá, thân thể nàng dần trở nên cứng ngắc, từ trong ra ngoài biến thành một tác phẩm điêu khắc trên đá.

Vương hậu đã chết.

Điều này một lần nữa giáng một đòn đã kích rất lớn vào Redlichiida.

Hắn vừa mất đi hai đứa con trai, và giờ mất cả người mà hắn yêu thương nhất.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hô hào, có người từ bên ngoài xông vào, đồng thời truyền đến âm thanh ồn ào tranh cãi, bởi vì người muốn xông vào đã bị thị vệ chặn lại.

“Vua Trí Tuệ vĩ đại.”

“Ngươi không sao chứ!”

“Ens hắn làm sao có thể làm như vậy, sao hắn có thể gϊếŧ Boone, phản bội phụ thân của hắn.”

“Tại sao lại như vậy? Ens hắn bị điên rồi sao?”

Có người là thật lòng thật dạ, có người lại là nhân cơ hội thăm dò.

Hai người con trai và hai người con gái còn lại cuối cùng đã trở về, còn có các con và thậm chí là cháu của bọn họ cũng trở về.

Redlichiida không quay lại, nói một câu.

“Để cho bọn họ vào.”

Một gia đình lớn kéo nhau vào, điều nhìn thấy chính là vương hậu đã chết, lần này âm thanh ồn ào ngừng lại ngay lập tức.

Phải mất một lúc lâu mới có người mở miệng nói một câu: “Mẫu hậu?”

Đôi mắt của Redlichiida ngập tràn màu sắc ảm đạm, hắn nói với các con.

“Tất cả đều trở về đi.”

“Nhìn mẫu thân của các ngươi lần cuối!”

“Nói lời từ biệt một cách đàng hoàng.”

Còn hắn lại bước ra khỏi căn phòng này một cách chậm rãi, đi qua Cung điện Trí Tuệ đã sụp đổ, đến một mật thất đầy những bức tranh chạm khắc ở phía sau.

Cánh cửa đá của mật thất bị đóng lại, hắn một thân một mình ngồi trong bóng tối.

Redlichiida một lần nữa cởi bỏ vương miện trí tuệ của mình xuống, sau đó bắt đầu khắc những lời thề trên vương miện, tiếp tục khắc câu nói mà hắn vẫn chưa khắc xong lúc trước.

Chỉ là lúc này tâm trạng của hắn đã hoàn toàn khác, lúc trước khi hắn khắc những lời này, là sự tự hào và hãnh diện.

Mà bây giờ, hắn lại cảm thấy bi thương.

Cuộc sống của hắn đã không còn trọn vẹn như những gì hắn khoe khoang, mà hắn cũng không vĩ đại như vậy, hắn đã xem nhẹ rất nhiều thứ, cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.

Chỉ là bản thân hắn trước đây đã không nhận ra được.

“Thần đã nói.”

“Redlichiida!”

“Vực sâu của du͙© vọиɠ.”

“Sẽ không bao giờ cảm thấy thõa mãn chỉ vì ngươi đã cho đủ.”

“Ngọn núi của oán hận... oán hận... cũng sẽ không biến mất chỉ vì ân huệ của ngươi.”

Sau khi khắc xong câu này, nhất thời không nhịn được nữa.

Nước mắt lưng tròng, trực tiếp che đi khuôn mặt của mình.

“Thần ơi!”

“Lúc đó ngươi đã biết được chuyện này rồi có phải không?”

“Thật đáng tiếc, ta đã không làm theo chỉ dẫn của ngươi.”

Thật ra lúc đó hắn đã lờ mờ hiểu được ý của Thần, chỉ là hắn không muốn tin vào điều đó.

Có lẽ thần cũng đã biết, cho nên mới thở dài nói ra một câu như vậy.