Ta Chính Là Thần

Chương 8: Chủng Tộc Và Vua (1)

Vỏ ốc thần thoại được Doãn Thần gọi là cỗ máy sinh vật ngâm trong nước biển, chỉ lộ ra chóp nhọn, hình thành một tòa đá ngầm.

Hai bóng hình một lớn một nhỏ, cứ thế ngồi phía trên đá ngầm.

Ánh mắt Doãn Thần nhìn vòng đời trong vỏ ốc, sinh mệnh được sinh ra rồi mang thai, sau đó lại chết đi

Cảm xúc trong đôi mắt từ chờ mong đến vui mừng, cuối cùng biến thành thất vọng kết thúc.

Doãn Thần nói với Dung Hợp Quái Sally đang nghịch nước ở bên cạnh: “Lại thất bại rồi.”

“Sally, ngươi đúng là thương nhân trò chơi rút thăm trúng thưởng có lòng dạ hiểm độc, tỷ lệ này quá thấp rồi.”

Sally đá cẳng chân, khảy nước biển.

Chỉ cần không có mệnh lệnh, nàng giống như không nghe thấy Doãn Thần nói chuyện.

Cho dù nghe được, có lẽ nàng cũng không hiểu mấy từ rút thăm trúng thưởng, lòng dạ hiểm độc hay thương nhân có nghĩa là gì.

Doãn Thần tiếp tục sử dụng vỏ ốc thần thoại, lại bắt đầu thực nghiệm và thí nghiệm.

Từng vật phẩm thất bại được chế tạo ra, vừa ra đời lập tức biến thành vật chết, hoặc chỉ là một con sâu không có trí tuệ.

Sau đó mấy thứ này biến thành chất dinh dưỡng bị vỏ ốc cắn nuốt, lại bắt đầu chế tạo ra Tam Diệp Nhân thêm lần nữa.

Không biết thất bại bao nhiêu lần, thử nghiệm vô số phương án sai lầm.

Mặt trời lên cao rồi hạ xuống, không ngừng tuần hoàn.

Mà hòn đảo đơn độc và biển cả vĩnh viễn không thay đổi, giống như muốn duy trì y như thế đến tận cùng thời gian.

Rốt cuộc Doãn Thần thành công, hắn thành công đánh vỡ thế giới không thể thay đổi này.

Ngày này.

Từ bên trong vỏ ốc, từng quả trứng trong suốt lăn xuống, chúng nó nổi lên từ phía dưới rồi trôi nổi trên mặt biển, ánh mặt trời khúc xạ xuống như những miếng đá quý lộng lẫy.

Đây là kỳ tích của sinh mệnh, là sự ra đời giống loài mới.

“Ùng ục!” Dung Hợp Quái Sally phát ra tiếng hoan hô.

Không biết là vì nàng cảm nhận được nổi vui mừng quá đỗi trong lòng Doãn Thần, hay vì những quả trứng Tam Diệp Nhân nổi trên mặt biển.

Gần đây Redlichiida vẫn luôn điêu khắc cục đá trong Điện Thần, đồng thời học tập cách sử dụng Ngôn Ngữ Thần, cũng cảm nhận được tin tức rồi đi thẳng đến bờ biển.

Doãn Thần đứng trên hòn đảo nhỏ, nhìn xuống sinh mệnh mới kia.

Redlichiida đứng sau hắn, không tin được mà nhìn sinh mệnh nổi lơ lửng trên biển cả, đó cũng là Tam Diệp Nhân giống như hắn.

Doãn Thần quay đầu, nhìn hắn cười.

“Redlichiida, thành công rồi.”

“Ngươi.”

“Có bạn bè rồi.”

Ánh mắt Redlichiida mất hồn, hắn không còn cô đơn nữa.

Cảm giác này thật kỳ diệu, cơn xúc động mãnh liệt quanh quẩn trong l*иg ngực.

“Thì ra đây là chủng tộc.”

Cùng lúc đó, Redlichiida hơi không biết phải làm sao.

“Thần!”

“Sau khi có được chủng tộc, ta nên làm gì bây giờ?”

Lời nói của hắn đã tốt hơn.

Mặt Doãn Thần mang ý cười: “Ngươi là vua của bọn họ, ngươi dìu dắt bọn họ sinh sôi nảy nở, cuối cùng thành lập nên một nền văn minh.”

“Một văn minh thuộc về ngươi, thuộc về Tam Diệp Nhân.”

Vẻ mặt Redlichiida ngỡ ngàng: “Văn minh là gì?”

Doãn Thần nhìn biển cả: “Có chữ viết của riêng mình, có nghệ thuật của riêng mình, có sức mạnh cải tạo và nhận thức thế giới, một tập thể được khai sáng và ngưng tụ từ những sinh mệnh có trí tuệ.”

“Nó có thể là một thành bang, cũng có thể là một quốc gia.”

“Còn việc phải làm như thế nào, do ngươi quyết định.”

Redlichiida nhìn bóng lưng Doãn Thần: “Thần không dạy ta sao? Ngươi nên là người khai sáng nền văn mình này thì hơn!”

“Ta hoàn toàn nghe theo ngươi.”

Doãn Thần lắc đầu: “Ta là Thần sáng tạo ra ngươi.”

“Mà ngươi.”

“Mới là vua của bọn họ.”

---------------

Hang ổ nằm bên trong nước biển ấm áp, trứng Tam Diệp Nhân bắt đầu được ấp.

Ngay từ đầu bọn họ không có hình thái con người, nói là người thì không bằng nói là một con bọ.

Nhưng khi bọn họ chậm rãi lớn lên trong biển cả, từ con bọ giáp xác trong suốt dần có chút màu sắc, trở nên không còn trong suốt nữa, cũng cứng rắn hơn.

Bọn họ sinh tồn bằng cách săn mồi côn trùng gần biển và sinh vật viễn cổ, bọn họ không có thiên địch.

Mấy năm sau, bọn họ bắt đầu có được hình người.

Lúc này, trong đầu bọn họ nghe thấy âm thanh của một người truyền tới, âm thanh khởi nguồn trí tuệ và ý thức của họ, Thủy Tổ truy nguyên huyết mạch.

“Đến đây!”

“Đến bên cạnh ta.”

“Trở về đây!”

Dưới sức mạnh triệu hồi mạnh mẽ, tất cả Tam Diệp Nhân từ đáy biển leo lên bờ.

Bọn họ tụ tập ở chày đá dưới lòng bàn chân kim tự tháp, tò mò quan sát mọi thứ chung quanh, nhìn lên Điện Thần.

Một người lớn lên nhìn giống y như họ, đang đứng ở bậc thang kim tự tháp nhìn ra biển rộng.

Redlichiida nghênh đón bọn họ ở bậc thang thấp nhất, hắn chính là người phát ra tín hiệu triệu hồi những sinh mệnh này, hắn tươi cười vươn tay, hắn thật sự vui vẻ.

Bên trong đám người có một người đặc biệt giống Tam Diệp Nhân, mũ giáp của nàng có màu trắng, không quá giống những người còn lại.

Bởi vậy mà đặc biệt khác lạ, được Redlichiida chú ý tới.

Redlichiida trước tiên thấy sửng sốt, sau đó nổi sóng trong lòng, hắn không rõ đó là gì, càng không biết có một loại cảm xúc gọi là thích.

Trước cung điện rộng lớn hùng vĩ, Doãn Thần cũng chú ý nhóm Tam Diệp Nhân lên bờ đầu tiên này.

“Tam Diệp Nhân?”

“Bọ ba thùy!”

“Xưng là người, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tập tính loài bọ.”

“Tuy có được hình thái con người, có thể sinh tồn ở đất liền lẫn biển cả, nhưng vẫn không thoát khỏi trói buộc của biển rộng như xưa.”

“Đòi hỏi sinh sản bên trong nước biển, vẫn đẻ trứng như cũ, chỉ có thể sinh tồn ở gần biển.”

Hắn nhìn ra sau, mặt đất hoang vu như bề mặt sao hỏa.

Trên đảo nhỏ đã như thế này, trên đất bằng thì khỏi phải nói nữa.