Không Thể Chia Xa

Chương 9: Đi giúp em trút giận

Edit: Khánh Vân

Beta: Hoa Tuyết

Buổi họp lớp hôm nay là do Tần Nguyệt tổ chức, và khu nghỉ dưỡng này là của bạn trai cô ta mở. Biết cô ta muốn tổ chức họp lớp, anh ta đã đặc biệt giữ lại một phòng tốt nhất khu này cho cô ta.

Khi Kiều Vãn tới, trong đại sảnh người đến cũng khá đông. Mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ, tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.

Trước khi tới, Kiều Vãn cố ý xem lại ảnh tốt nghiệp trung học, đại khái có thể ghi nhớ tên các bạn học. Cô làm như vậy vì sợ ngộ nhỡ có bạn học tìm cô chào hỏi, mà cô không nhận ra người ta thì sẽ hơi khó xử.

Sau khi tới buổi họp lớp này, Kiều Vãn cảm thấy mình thật sự quá lo lắng rồi. Có vẻ hồi trung học cô chỉ là người rất bình thường, nên sau khi vào phòng, từ đầu đến cuối không có ai bắt chuyện với cô, suốt cả quá trình chẳng ai quan tâm.

Đã vậy cô cũng yên tâm. Không ai tìm cô, cô cũng không cần lần lượt giải thích với họ về chuyện mình mất trí nhớ. Cô xem đây như mình đến dự một bữa tiệc miễn phí, lấy đồ ăn ở bàn ăn, hết ăn rồi lại uống, cho đến khi Tần Duyệt gọi cô.

“Kiều Vãn.”

Nghe thấy Tần Duyệt gọi mình, Kiều Vãn quay đầu lại, Tần Duyệt mỉm cười bước đến chỗ cô, còn dẫn theo mấy bạn học nữ.

“Hi.” Kiều Vãn cười đáp lại Tần Duyệt.

Thấy Kiều Vãn thoải mái hào phóng, mấy bạn nữ đánh giá cô với ánh mắt ngạc nhiên. Bạn thân của Tần Duyệt là Lily quay qua hỏi bạn mình: “Cậu liên lạc với Kiều Vãn kiểu gì vậy?”

Không chỉ riêng Lily, mấy bạn nữ khác cũng tò mò.

“Lúc tớ đăng kí cho cháu gái khóa học đàn thì gặp được Kiều Vãn, cậu ấy đang làm việc tại trung tâm dạy đàn.” Tần Duyệt trả lời.

Nghe thấy Kiều Vãn làm việc tại trung tâm dạy đàn, có một cô bạn hỏi: “Cậu ấy làm gì ở đó vậy?”

“Tớ là cô giáo dạy đàn.” Kiều Vãn nói.

“Cô giáo dạy đàn á?” Bạn học nữ tỏ ra kinh ngạc, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, dường như không tin: “Cậu biết chơi đàn sao?”

Kiều Vãn có chút không hiểu sao, cô biết chơi đàn thôi cũng khiến mọi người ngạc nhiên vậy à.

“Đúng vậy.” Kiều Vãn nói.

“Thế nhưng lúc học trung học…” Bạn nữ kia tiếp tục nói.

Nhưng cô ấy còn chưa nói hết, Tần Duyệt đã nói như khẳng định: “Cậu ấy đúng là cô giáo dạy đàn. Lúc tớ đăng kí học cho cháu gái, đã hỏi bà chủ trung tâm xen có thể để Kiều Vãn dạy cháu gái mình không. Nhưng người ta nói tớ đăng kí khóa học cao cấp, Kiều Vãn không thể dạy lớp đó.”

Nghe xong câu này của Tần Duyệt, Kiều Vãn liền biết được ý của cô nàng, cô cười nói: “Khóa học cao cấp mà cậu đăng kì sẽ do đích thân chủ trung tâm đứng lớp. Khóa học cao cấp đó một năm hơn 30 vạn, mình còn chưa đủ điều kiện để đứng lớp đâu.”

“Hơn ba mươi vạn?” Bạn học nữ bị học phí của khóa học đàn hấp dẫn, bèn cảm thán: “Cừ thật, tiền lương của mình một năm còn chưa được 30 vạn.”

“Đây mới chỉ là một khóa học đàn thôi đấy.” Bạn học nữ nói: “Tần Duyệt quả là người có tiền.”

“Còn gì nữa.” Trình Lily khoác tay Tần Duyệt, cười nói: “Đều là do bạn trai Tần Duyệt thương cậu ấy. Thấy cậu ấy muốn cho cháu gái học đàn, anh ta mới bảo cậu ấy chọn nơi đắt tiền mà đăng kí, cậu ấy bảo anh ta nói thế này là còn rẻ đấy. Mà cũng phải thôi, dù sao 30 mấy vạn chỉ là một chút tiền lẻ của cậu ấy mà.”

Trình Lily nói xong, Tần Duyệt cười huých cô bạn một cái, hờn trách: “Làm gì có.”

“Ôi chao, cậu đâu cần khiêm tốn như vậy, có ai không biết bạn trai cậu vừa có tiền lại thương cậu. Cái váy trên người cậu cũng được vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp về, giá cả cũng phải hơn mười vạn ấy.” Trình Lily nói.

Chiếc váy Tần Duyệt mặc là một chiếc váy dạ hội màu đen, vô cùng rực rỡ và lộng lẫy, làm cô ta trông không khác gì một nàng công chúa nhỏ. Đợi Trình Lily nói xong, trên mặt Tần Duyệt tràn đầy hạnh phúc, cười nói: “Quả thật anh ấy đối xử với mình không tệ.”

Có một người bạn trai phú nhị đại giàu có lại chịu tiêu tiền cho mình là ước mơ của bao nhiêu thiếu nữ. Các bạn học nữ đều hâm mộ khen ngợi Tần Duyệt, Kiều Vãn thấy nhiệm vụ của mình đã xong, bèn quay đầu lại tiếp tục lựa bánh ngọt.

“Cậu bây giờ là cô giáo dạy đàn sao?”

Kiều Vãn đang cầm bánh ga-tô trên tay, bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã có một chàng trai bước tới. Anh ta cầm ly sâm-panh, tay chống lên bàn để bánh ngọt, nhìn cô mỉm cười.

Bạn học nam này có vẻ ngoài ưu nhìn, nhưng lại trông đỏm dáng bảnh chọe, hơn nữa lúc nói chuyện đôi mắt anh ta còn ngó từ trên xuống dưới đánh giá cô, vẻ mặt tràn đầy tự tin khiến Kiều Vãn có chút không thích.

“Ừ.” Kiều Vãn lạnh lùng đáp lại một câu.

“Thu nhập chắc cũng khá nhỉ. Tớ nghe nói giáo viên dạy đàn trên căn bản mỗi tháng đều có thể kiếm hơn 10 vạn.” Bạn học nam nói.

Kiều Vãn đáp: “Ừ, cũng gần như vậy.”

Bạn học nam trò chuyện cùng Kiều Vãn, thấy cô đáp lại có vẻ qua loa, ánh mắt anh ta chợt thoáng nghi ngờ, nhìn Kiều Vãn hỏi: “Cậu không biết tớ sao?”

Kiều Vãn quay đầu lại.

Cô đánh giá bạn học nam một chút, nhớ lại trên ảnh tốt nghiệp rồi đối chiếu với anh ta, sau đó hỏi: “ Lý Hựu?”

Nghe thấy Kiều Vãn gọi tên mình, lúc này Lý Hựu mới yên tâm, anh ta nói: “Tớ bảo mà sao cậu có thể quên được tớ, còn nhớ hồi trung học cậu theo đuổi tớ tận 3 năm đấy.”

Kiều Vãn: “…”

Thật sao?

“Ra là vậy.” Kiều Vãn cười nói: “Tớ cũng không nhớ rõ lắm.”

Lý Hựu: “…”

Rõ ràng thấy Kiều Vãn thờ ơ, nhưng Lý Hựu vẫn không buông tha, anh ta nói với Kiều Vãn: “Cậu đã có bạn trai chưa?”

Kiều Vãn lắc đầu: “Chưa có.”

“Vậy cậu đã kết hôn chưa?” Lý Hựu lại hỏi một câu.

“Cũng chưa.” Kiều Vãn nói: “Mình vẫn độc thân nhưng có một đứa con trai.”

Nghe Kiều Vãn nói vẫn độc thân, đôi mắt Lý Hựu tràn ngập vui mừng, nhưng khi nghe đến câu cô có một đứa con trai thì niềm vui ấy liền vụt tắt.

“Con trai ruột sao?” Lý Hựu muốn xác nhận.

“Tất nhiên.” Kiều Vãn cười rộ lên nói: “Con trai do mình sinh.”

Xác nhận xong, hứng thú của anh ta đối với Kiều Vãn giảm đi rất nhiều, sau khi “Ồ” một tiếng, bèn cầm ly sâm-panh đi thẳng không quay đầu lại.

Lý Hựu đi rồi, Kiều Vãn cũng nhẹ cả người.

Người đàn ông này thật là bệnh mà, vừa nghe thấy cô là giáo viên dạy đàn với mức lương cao thì muốn theo đuổi cô, còn nói cô từng theo đuổi anh ta suốt ba năm trung học, bộ mấy năm trung học mắt cô bị mù sao?

Lý Hựu đi rồi, Kiều Vãn tiếp tục tập trung chọn bánh ngọt, thế nhưng Lý Hựu cũng không cho cô quá nhiều thời gian tự do. Chỉ lát sau, anh ta quay trở lại, cùng với một bạn học nam khác.

“Haizz, Kiều Vãn, cậu còn nhớ anh bạn này không?” Lý Hựu kéo cậu bạn đến hỏi Kiều Vãn.

Tên Lý Hựu này đúng là âm hồn bất tán, Kiều Vãn dần mất kiên nhẫn, nhưng cô vẫn duy trì phép lịch sự, nhìn thoáng qua người bạn nam bên cạnh. Người bạn này trông khá nổi bật, cao to cường tráng, các nét trên mặt không đẹp lắm, nhưng đôi mắt lại sáng láng thông minh. Kiều Vãn nhớ lại ảnh tốt nghiệp, hỏi: “Tưởng Duệ?”

Nghe Kiều Vãn gọi tên Tưởng Duệ, Lý Hựu bật cười: “Hahaha, cậu có nghe thấy không Tưởng Duệ, vợ cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đấy.”

Kiều Vãn quay sang hỏi Lý Hựu: “Vợ gì cơ?”

Tiếng cười của Lý Hựu còn chưa dứt, một vài bạn học nam ở cạnh thấy vậy cũng qua đây góp vui, anh ta nói tiếp: “Ồ cậu quên rồi sao? Hồi trung học cậu và Trương Duệ là một cặp vợ chồng mà, cậu là vợ cậu ấy, còn cậu ấy là chồng cậu.”

Kiều Vãn: “…”

Lý Hựu dứt lời, đám bạn nam bên cạnh đã bật cười.

“Đúng vậy, các cậu còn bái đường ở trong phòng học nữa.”

“Đúng là vậy, Tưởng Duệ còn hôn cậu, chỉ thiếu bước động phòng thôi.”

“Hahaha!”

Kiều Vãn: “…”

Mấy bạn học nam nhớ đến chuyện trước kia, cười đến nghiêng ngả, lúc này Tần Duyệt cùng mấy bạn nữ cũng nghe thấy. Bọn họ nhìn sang Kiều Vãn và Tưởng Duệ, không nhịn được che miệng cười.

Kiều Vãn lạnh lùng nhìn những người bạn này, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Dù cô đã tốt nghiệp trung học năm sáu năm nhưng vẫn gặp phải cảnh bị bắt nạt như hồi trung học. Bọn họ không thấy xấu hổ mà ngược lại còn tự hào về hành động đó, cùng nhau cười cợt như một lũ ngốc.

Kiều Vãn cảm thấy vô vị, xoay người rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp đi đã bị Lý Hựu đưa tay ngăn cản.

“Ê Kiều Vãn à, không bằng hai người các cậu ở bên nhau đi. Tưởng Duệ bây giờ là tổ trưởng của một dây chuyền sản xuất lớn top 500 toàn cầu đó, lại còn là con một, mặc dù cậu ấy không thông minh lắm nhưng cậu cũng có một đứa con rồi mà, rất xứng đôi đấy.”

Lý Hựu nói xong còn vỗ theo nhịp: “Bên nhau đi, bên nhau đi!”

Thấy Lý Hựu mở màn, các bạn học khác cũng vỗ tay theo.

Kiều Vãn nói: “Im lặng.”

Thế nhưng không ai nghe cô, cô càng chóng cự họ càng hung phấn.

“Tớ nói im lặng đi, các cậu không nghe thấy sao!” Kiều Vãn hét lên.

Giọng Kiều Vãn rất nhẹ nhàng nhưng hét lên lại hết sức có khí thế, tất cả mọi người đều im lặng, cả phòng yên tĩnh lại. Mọi người quay sang nhìn nhau rồi nhìn Kiều Vãn.

Hồi trung học, bọn họ đã làm những chuyện thế này không chỉ một lần, nhưng Kiều Vãn chưa bao giờ phản kháng, không ngờ giờ cô lại tức giận như vậy. Lý Hựu bị Kiều Vãn gào, vẻ mặt liền trở nên xấu xa.

“Cậu hét cái gì mà hét? Không nói bình thường được sao?”

“Từ đầu tớ đã nói rất lịch sự, nhưng nào có ai nghe.” Kiều Vãn nói.

“Bọn tớ nghe gì đây? Mọi người cũng chỉ là nói đùa, còn cậu như vậy là sao? Thế nào? Cậu coi thường Tưởng Duệ sao? Cậu đã có một đứa con trai mà còn kén chọn à?”

“Mẹ cậu cũng có một đứa con trai vậy, sao không gả cho cậu ấy đi?” Kiều Vãn nói.

Kiều Vãn nhanh mồm nhanh miệng khiến Lý Hựu nghẹn lời, sửng sốt ba giây sau anh ta mới giơ tay chỉ vào Kiều Vãn: “Thứ vô liêm sỉ cậu nói cái gì…”

“Haiz, Lý Hựu, đàn ông tốt không đấu khẩu cùng phụ nữ.”

“Mọi người đều đang vui vẻ, việc gì phải tức giận vì một kẻ ngốc như cậu ấy.”

“Đúng thế, sắc mặt Tần Duyệt cũng không tốt rồi kìa, các cậu đừng gây lộn nữa.”

Trong lúc mấy bạn học nam đều đang khuyên ngăn, Trình Lily cũng nhìn về phía Tần Duyệt. Hôm nay là ngày vui của Tần Duyệt, vậy mà bị Kiều Vãn làm ầm ĩ như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút lúng túng.

“Kiều Vãn, cậu đừng nói khó nghe như vậy, mọi người chỉ là thích đùa giỡn, sao cậu lại làm ầm lên như vậy?” Trình Lily nhìn Kiều Vãn nói.

“Vậy cậu gả cho cậu ấy đi.”

Kiều Vãn hiện tại như một nữ chiến thần, bắt đầu không ngừng phản kích, Trình Lily không ngờ cô lại trực tiếp đáp lại như vậy, đôi mắt cô ấy tỏ vẻ ấm ức.

“Cậu, Tần Duyệt…”

Trình Lily nhìn về phía Tần Duyệt cầu cứu, mà lúc này Tần Duyệt cũng cực kì bất mãn với Kiều Vãn. Ban đầu cô ta mời Kiều Vãn đến, mục đích chỉ để khoe khoang với mọi người về khóa học đàn đắt đỏ mà cô ta đăng kí cho cháu gái. Vừa rồi đã khoe khoang xong, Kiều Vãn không còn tác dụng gì nữa. Hiện tại cô còn chặt kết người này đến chém người khác, khiến bữa tiệc thành ra thế này, cô ta rất không vui: “Kiều Vãn à, Lily cũng chỉ muốn khuyên nhủ cậu thôi, cậu cần gì phải giận dỗi cậu ấy như vậy? Làm như ai thiếu tiền của cậu ấy, tớ tổ chức buổi họp lớp này là để mọi người đều vui vẻ, nếu cậu đã không muốn ở lại thì có thể rời đi.” Tần Duyệt nói.

Chủ nhà đã nói như vậy, những người khác cũng phụ họa theo.

“Đúng thế, không muốn ở lại thì đi đi.”

“Mọi người đều đang vui vẻ, ở chỗ này làm gì cho xui xẻo.”

“Đúng vậy, đi đi.”

“…”

Mọi người trong phòng nhốn nháo cùng nhau nhắm vào cô. Kiều Vãn lạnh lùng liếc nhìn họ rồi xoay người rời khỏi phòng.

“Vậy cậu có muốn cô ấy hồi phục không?”

Trong một căn phòng thanh nhã tại hội sở, Trì Cố Uyên ngồi trên ghế, đối diện là một người đàn ông trạc tuổi anh. Đôi chân của người đàn ông vắt chéo, thẳng tắp lại thon dài. Thân hình gầy yếu, làn da trắng bạch lạnh lẽo. Trên khuôn mặt tuấn tú là một đôi kính gọng vàng, tôn lên khí chất lạnh lùng sắc bén.

Người đàn ông đó tên là Đào Mục Chi, bạn cũ của Trì Cố Uyên, hôm nay anh ta vừa từ bệnh viện về thì nhận được điện thoại của Trì Cố Uyên, nói có chuyện gấp cần bàn. Hai người sau khi gặp nhau thì cùng đến khu nghĩ dưỡng Thành Nam.

Nghe anh ta hỏi, Trì Cố Uyên ngồi đối diện cầm chén trà tử sa lên, đảo nhẹ. Miệng chén trà bốc lên làn khói trắng, cách làn khói, Đào Mục Chi không nhìn rõ biểu cảm của Trì Cố Uyên.

Anh lắc đầu.

“Vậy sao cậu lại ở cùng với cô ấy?” Đào Mục Chi hỏi.

Câu hỏi này khiến Trì Cố Uyên dời mắt khỏi chén trà tử sa trên tay, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ phòng trà. Lúc Đào Mục Chi định nói tiếp, Trì Cố Uyên đã đứng dậy.

“Chờ đã.”

Trì Cố Uyên nhìn về một hướng, sau khi nói xong liền xoay người rời khỏi phòng trà.

Sau khi rời khỏi phòng tiệc, Kiều Vẫn đi về lối ra của khu nghỉ dưỡng. Lúc cô đang đi qua một con đường nhỏ thì có người gọi cô lại

“Kiều Vãn.”

Kiều Vãn quay đầu lại thì thấy Trì Cố Uyên. Cô đứng lại, mỉm cười với anh: “ Anh Trì.”

Trì Cố Uyên bước đến cạnh cô: “Chẳng phải em đang tham gia họp lớp sao?”

Kiều Vãn đứng đó, xoắn xuýt ngón tay, cười nói: “Bị đuổi ra ngoài rồi.”

Trì Cố Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua mấy ngón tay đang xoắn vào nhau của cô, rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Thật ra cũng không có gì.” Kiều Vãn nói qua quýt: “Chỉ tại bọn họ giễu cợt tôi, bảo tôi cùng một bạn học nam khác nên ở bên nhau, còn nói bạn học nam kia thừa sức xứng đôi với tôi vì dù sao tôi cũng đã có một đứa con trai rồi. Tôi không cho bọn họ giễu cợt nữa, thế là bọn họ nói tôi không biết nói đùa, phá hoại không khí vui vẻ của bọn họ, sau đó yêu cầu tôi đi, thế là tôi ra về luôn.”

Kiều Vãn vừa thuật lại sơ lượt chuyện đã xảy ra, thì tay cô đã bị cầm lấy. Trì Cố Uyên nắm tay cô, vừa kéo cô đi vừa nói: “Đi thôi.”

Bị Trì Cố Uyên kéo đi, Kiều Vãn có chút sửng sốt: “Ơ, đi làm gì cơ?”

“Đi giúp em trút giận.” Trì Cố Uyên nói.